Lý Di Băng tỉnh dậy đã là buổi chiều của ngày hôm sau . Khắp người cô tràn ngập dấu hôn , kì lạ là chỗ đó của cô cũng không đau quá nhiều. Cả người cô đã được anh tắm rửa sạch sẽ, ga giường cũng đã được thay. 
Anh mở cửa bước vào phòng thấy cô đã tỉnh liền mỉm cười đi đến. 
- Băng Băng ,em tỉnh rồi sao ? Có thấy khó chịu trong người không ? 
Cô nhìn anh ngượng ngùng ,bao nhiêu hình ảnh khó nói tối qua lại hiện lên trong đầu. 
- Em không sao . Là ... Là anh đã thay quần áo cho em phải không ? 
- Ừm, anh đã tắm rửa cho em ,anh còn bôi thuốc cho cô bé của em nữa. Em có còn đau không ? 
- Hả, anh ... Anh nói gì cơ ? Anh ... 
Anh còn bôi thuốc vào chỗ đó cho cô ư, ôi xấu hổ chết mất. 
- Em ngại sao ? Anh đã hôn nó rồi còn đút cho nó ăn ,bôi thuốc thì có là gì đâu chứ. 
- Hàn Phong ,sao anh có thể nói những lời lưu manh như vậy chứ ? 
Mặt Lý Di Băng đã đỏ bừng, anh ấy đúng là có da mặt thành mà. 
Anh đi đến ngồi cạnh Lý Di Băng , anh cầm tay cô hôn lên đó rồi nói : 
- Di Băng , em đã là của anh rồi. Anh hứa sẽ chịu trách nhiệm với em. Chúng ta cứ yêu nhau ,tìm hiểu nhau khi nào thích hợp mình sẽ tổ chức đám cưới nhé. 
Lý Di Băng xúc động, anh là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-tinh-thu/3574985/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.