“Tôi đang ở đâu thế…?”
“Có ai không…?”
“Có ai không?!”
Căn phòng tối tăm bị đóng kín,cả cơ thể An Nguyệt mệt mỏi. Đầu cậu đau điếng và trống rỗng, cậu nhớ đêm hôm qua Tiểu Tề đang đưa mình về vì cậu rất mệt nên đã ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì thấy mình đang ở nơi xa lạ này, căn phòng được bài trí xa hoa nhưng không phải ngôi nhà của của cậu và Diệp Vũ. Tầm mắt An Nguyệt quan sát một vòng căn phòng rồi dừng lại ở chiếc bình hoa đang cắm một bó diên vĩ tươi thắm.
Cậu còn đang sững người ngắm bình hoa kia thì cửa đột nhiên mở ra làm An Nguyệt giật mình, ngoái đầu lại.
Một người đàn ông bước vào trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt đẹp như tượng tạc hiện lên ôn nhu, hắn có lẽ là một trong những người có đôi mắt đẹp nhất cậu từng thấy. Đôi mắt sâu không thấy đáy, đẹp đẽ đến đau lòng.
“Vương Phong...”
“Em dây rồi?” Hắn mỉm cười nói rồi lại gần cậu.
“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?” Cậu nghi hoặc nhìn Vương Phong.
“Đây là nhà tôi. Cũng sẽ là nhà của em.”
“Ý anh là gì?” An Nguyệt muốn đứng dậy nhưng đầu cậu đột nhiên phát ra tiếng ong đau nhói, cơ thể cậu lảo đảo. Vương Phong lập tức đỡ lấy cậu.
“Đừng cử động tác dụng của thuốc mê vẫn còn, có lẽ Tiểu Tề dùng hơi qua tay.”
“Tiểu Tề? Tiểu Tề đâu?” Cậu hất tay hắn ra, hoang mang nhìn hắn.
Vương Phong nhếch môi cười trào phúng rồi nói: “Em có cậu em trai tốt thật, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-hai-lan/1148934/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.