Mấy ngày sau bệnh cảm lạnh của An Nguyệt cũng đã khỏi hẳn chung quy cũng là nhờ Tiểu Tề mấy ngày này ở bên cạnh chăm sóc cậu rất tốt. Sáng nay Tiểu Tề vừa vào phòng kiểm tra nhiệt độ của cậu đã bình thường rồi, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại vào phòng tắm rửa thay đồ tính ra ngoài mua chút gì đó cho cậu ăn.
Tiểu Tề chỉ vừa mới mở cửa đã thấy bóng dáng của một người đàn ông dáng người cao to, kiện mỹ. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo được sắn đến gần cổ tay. Cả cơ thể người đàn ông đang tựa vào bức tường phía đối diện, hai tay đút vào túi. Gương mặt lãnh khốc cùng đôi mắt sắc bén vẫn không thay đổi chỉ là ẩn sâu con ngươi màu đen đó chính là tầng tầng lớp lớp đau buồn.
"Diệp tổng!" Khỏi phải nói Tiểu Tề đã nhận ra người trước mắt là kẻ mấy ngày nay làm cho hắn phiền não.
"Em ấy đâu rồi!"
"Mới vừa khỏi bệnh vẫn đang ngủ."
"Em ấy bị bệnh sao?" Diệp Vũ lo lắng.
"Ừ, cũng nhờ mấy thùng hàng Diệp tổng gửi!" Tiểu Tề nói chuyện chẳng kiêng dè hắn đối với người đàn ông trước mặt vẫn là cảm giác sợ hãi nhưng so với sợ hãi thì hắn vẫn cảm thấy căm ghét nhiều hơn.
"Tôi gặp em ấy được không?"
"Không!"
Để Diệp Vũ gặp An Nguyệt hắn đâu có điên.
"Từ giờ mong Diệp tổng ngài đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, anh ấy thấy ngài liền cảm thấy chán ghét."
"Tôi nói để cho tôi gặp em ấy!" Diệp Vũ như hạ lệnh lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-hai-lan/1148929/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.