Ánh sáng mùa hè sáng sớm thật chói chang, trong khu vườn có muôn hoa khoe sắc dường như chúng bớt kiễu diễm hơn bởi nụ cười của chàng thiếu niên đó.
Cậu mặc đơn độc một chiếc áo trắng đã sờn vải nhưng nó vẫn không làm cho cậu trở nên thô kệch xấu xí trái lại nó như làm cậu thêm nhẹ nhàng, đơn giản và thuần khiết.
Ở trên tầng của căn biệt thự có một người đang nhìn xuống một người dưới vườn đó. Nhìn đến ngẩn ngơ.
Anh sao vậy nhỉ? Anh điên rồi sao?
Diệp Vũ ra khỏi nhà nhìn qua bóng lưng đang chăm chú tưới cây đó bỗng dưng nóng giận nói: "Cà phê hôm nay quá ngọt còn thức ăn thì mặn chát, báo hôm qua tôi đã đọc rồi."
Cậu giật mình quay lại cúi người chào anh, cũng lén lút lùi về sau mấy bước.
"Tiền lương tháng này trừ hết!"
Cậu trợn mắt nhìn bóng người cao ráo rời khỏi vườn.
Mới vui vẻ được ít lâu cậu lại trưng ra gương mặt buồn bã rồi. Kế hoạch đi nơi khác không biết bao giờ thực hiện được.
Tưới cây xong cậu bước vào nhà như thường lệ xuống bếp thu dọn. Quái lạ Diệp Vũ không phải chê cà phê ngọt sao, vậy mà trong ly không còn lấy một giọt cả thức ăn cũng thế. Báo rõ ràng là tin tức mới mà sao hôm qua anh có thể đọc được. Cậu suy nghĩ một hồi nhưng chung quy vẫn là không nên nghĩ nữa tập chung làm việc.
Đến giữa trưa lại có một cuộc điện thoại gọi đến, đương nhiên không ai khác người ở đầu dây bên kia chắc chắn là Diệp Vũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-hai-lan/1148910/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.