Cậu và anh quen biết từ nhỏ. Anh là trẻ mô côi cậu thì khác cậu có một gia đình, gia đình cậu "đã từng" vô cùng hạnh phúc.... Phải "đã từng" và sự hạnh phúc đó sẽ được tiếp diễn nếu như tử thần không mang họ đi. Đó là một buổi sáng mùa thu, ngày mà ba, mẹ đưa cậu đi dự buổi lễ khai giảng đầu tiên khi cậu vào tiểu học. Cậu còn nhớ rõ lời mẹ nói trước khi mất:
"Đợi buổi lễ kết thúc cả nhà chúng ta đi chơi nhé." Cậu mỉm cười thật tươi "con muốn đi công viên". Ba xoa đầu cậu vừa nói "đúng rồi bảo bối chúng ta phải ăn mừng ngày con học lớp 1 chứ." Sau đó họ nhìn nhau cười, vô cùng hạnh phúc vô cùng vui vẻ.
Rồi sự hạnh bỗng tan biến một chiếc xe bỗng mất hướng đâm thẳng vào họ. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu chẳng biết tại sao ba, mẹ lại không nói chuyện, không cười nữa. Những mảnh vỡ bay tứ tung, cậu nhìn thấy đầu bọn họ chảy máu, rất nhiều máu. "Ba....mẹ tỉnh dậy đi...con sợ lắm..." Cậu cứ thế gọi họ trông vô thức cho đến khi thiếp đi vẫn không có hồi đáp.
Đã ba tháng kể từ sau vụ tai nạn, cậu phải chuyển tới nhà dì ở. Dì của cậu có lẽ là một người tốt khi đã chịu nhận nuôi cậu, nhưng chắc dì không phải một người tử tế dì có hai đứa con một trai, một gái, hai đứa trẻ ấy không thích cậu cho lắm. Có lẽ họ thấy cậu rất phiền. Chú của cậu xem cậu là cái gai trong mắt, mỗi khi ông tức giận liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-hai-lan/1148899/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.