Vân Lãng nhận mệnh Phượng Uyển Thanh hộ tống Hinh về điểu tộc. Hóa ra cha hắn, trưởng lão bách điểu từng là một trong tám vị cao nhân lập ra trận pháp năm xưa.
Tám người góp mặt trong trận đấu gay go năm ấy hiện chỉ còn lại mình ông, còn lại đều vì loạn bách yêu mà ngã xuống. Chiến tranh qua đi, mất mát là không xuể.
Trưởng lão bách điểu tên một chữ Kiệm, người cũng như tên, sự khẳng khái, liêm trực cũng như giản dị của ông đâu đó khiến Hinh bất giác nhớ về sư phụ.
Thấy nàng, Vân Kiệm quỳ xuống:
“Thượng tướng quân.”
Hinh vội đỡ ông dậy:
“Ngài đừng thi lễ, ta đã không còn là thượng tướng quân nữa rồi.”
“Tướng quân xin cứ hãy nhận phần lễ nhỏ này của Kiệm mỗ. Năm xưa ngài cứu thê tử mỗ khỏi biển lửa Quái Kê, tại hạ còn chưa đền ơn đáp nghĩa tướng quân đàng hoàng.”
Nàng gãi đầu gãi tai. Nếu nói vì nàng tiện tay hành nghĩa thì cũng khiến Vân Kiệm khó xử, thôi thì người ta có lòng, nàng nhận vậy. Vân Lãng khẽ ghé vào tai nàng thầm thì: “Chiến lược ngoại giao mới à? Ta không biết cô quen cả phụ thân đâu.”
Nàng lườm hắn: “Ta quen cả tông ti họ hàng nhà cậu đấy.”
Vân Kiệm từ tốn hỏi nàng sao lại đại giá quang lâm, Vân Lãng đứng ra giữa giải thích trần thuật mọi chuyện. Nghe đến Thất Long, vẻ mặt ông thoắt lại biến hóa trắng xanh khôn lường. Dường như nó là nỗi sợ của thần dân Yêu giới, không ai không kiêng dè.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3727724/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.