Ánh sáng lóe lên trả lại ba cái xác ai nấy cũng đầm đìa máu tươi. Lúc đặt chân tới thiên cung, không biết Cửu Vô Dạ đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn nhăn nhó mặt mày, bước chân trở nên loạng choạng bởi trọng thương gây ra và cũng vì cái đấm xoáy vào ổ bụng của Hinh nữa.
Không nói không rằng, Cửu Vô Dạ bế Cửu Ý Hiên rời đi, tới chỗ quân y, mặc nàng đang ngồi thụp xuống đó, đôi mắt mờ dần đi vì mất máu.
Nàng lại thấy nữa rồi, đôi mắt thâm tình đó của hắn. Cũng là một vẻ mặt lo lắng chưa bao giờ Hinh thấy trên gương mặt ấy.
Đồng tử thu lại có chút sợ sệt và gương mặt bạc phếch, trên trán cuồn cuộn gân xanh. Kể cả khi trên chiến trường có rơi vào thế hiểm, Thiên Hinh cũng chưa bao giờ thấy hắn có vẻ mặt nào như thế. Cửu Ý Hiên thực sự rất quan trọng với y.
Thế còn nàng? Còn nàng thì sao...
Nàng cười một cách buồn khổ rồi vô lực ngã nhào xuống nền đất. Trước mắt nàng mờ dần đi không biết vì lệ hay vì thiếu máu nữa. Thà rằng cục đá biết đau... để nàng đau về thể xác đến lấn át tinh thần đi còn hơn để cảm xúc nàng từng chút vỡ vụn thế này.
Hóa ra, bạo quân khi yêu có dáng vẻ như vậy. Hắn ruồng rẫy tất cả, kể cả ân nhân vừa cứu hắn.
Bên tai Hinh vang lên tiếng bước chân vội vàng hấp tấp. Có người thấy nàng rồi, nhưng không phải Cửu Diệp cũng chẳng phải Cửu Vô Dạ. Ai?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3727718/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.