Không hoảng hốt lo sợ, không chấn động, cô chỉ vô cùng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào hắn qua tấm gương.
Đôi môi Phong Thiên Tuyển càng cong hơn, nhìn thẳng vào cô, ánh mắtcủa hắn thâm trầm như biển, trong đó thoáng lướt qua một chút tánthưởng.
“Sao không hỏi tôi tại sao lại ở chỗ này?” Đây là câu đầu tiên hắn mở miệng nói.
“ Anh muốn đến thì sẽ có cách. Huống chi nơi này là nơi công cộng.”
Con người trời sinh trong người luôn mang theo một loại khí chất,giống như kẻ trộm lúc nào nhìn cũng có chút lén lút, nhà giàu mới nổimãi mãi sẽ không có được cái loại quý tộc cao nhã này. Còn người đàn ông trước mắt đây, không cần nói, cho dù im lặng cũng sẽ tạo thành cảm giác áp lực cho người khác.
Mặc dù cô không dám nhận là đã hiểu rõ vô số người, nhưng ít ra cóthể phân biệt được loại người nào có thể làm bạn bè, loại người nàokhông nên trêu chọc.
Rõ ràng, hắn thuộc loại sau cùng.
Phong Thiên Tuyển chỉ nhẹ nhàng cụp mi mắt, kéo chiếc ghế bên cạnhngồi xuống, lôi từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá, chiếc bật lửa phát ra một tiếng đinh, ánh lửa hiện lên.
Điều khiến người khác ghét nhất chính là các động tác liên tiếp nhưng lại lưu loát thoải mái như vậy, nếu như không phải cô đang trong hoàncảnh khó xử, nhất định sẽ vỗ tay tán thưởng hắn.
“ Hạ Liên Triết, công ty bất động sản nhỏ Hạ Thanh.” Hắn phun ra mộthơi khói trắng: “Gia thế không tệ, nhưng Bạch Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-tinh-that/2396258/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.