Cuối cùng hai người bọn họ đều thở hồng hộc.
Trạm Lam không mở miệng, thân thể đau đến mức muốn cuộn tròn lại.Nghĩ rằng mình chỉ có một cơ hội duy nhất làm Phong Thiên Tuyển đau chonên cô lại cố sức cắn mạnh hơn.
Phong Thiên Tuyển vốn đang gục người trên cơ thể cô thở dốc, khôngchú ý nhiều lắm, bị cô cắn một lần, hắn lại càng thở gấp hơn. Hắn vươntay ra bóp miệng cô, nghiêng đầu nhìn thoáng qua vết máu trên vai, sauđó cười nham hiểm: “Được đấy, rất có bản lĩnh, Giang Trạm Lam! Trên thếgiới này người đánh tôi, cắn tôi xong mà vẫn còn sống sót được chỉ cóthể là em thôi.”
Phong Thiên Tuyển bóp cằm cô rất mạnh khiến cô không nhúc nhích được, cô chỉ có thể nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc cùng với đôi mắtthâm trầm đen tối kia.
Trên trán hắn vẫn còn mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt cô.
Lúc này Trạm Lam vốn đã há miệng khỏi vai Phong Thiên Tuyển, cuối cùng dừng lại ở cổ hắn.
“Ồ, không đúng, hình như trước đây có người đã từng đánh tôi. Có điều tôi cảm thấy em nhất định không muốn biết người đó hiện tại thế thảmthế nào đâu. Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, không biết là đã chặthai cánh tay hắn ném xuống biển làm thức ăn cho cá hay là đã bắn chếthắn?” Phong Thiên Tuyển vừa nói vừa tăng thêm lực ở tay.
Lúc đầu Trạm Lam chỉ cảm thấy cổ mình rất đau, nhưng cảm giác rấtnhanh thay đổi, phổi trở nên khó chiu, cảm giác như úng nước. Cô khôngmuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-tinh-that/2396229/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.