“Đáng đời” Diệp Hân Đồng thoáng một tia không đành lòng, nhưng không muốn anh tiếp tục những động tác hèn hạ kia, cô kiên cường quay đi, mặc quần áo vào.
“Cái cô gái này sao lại tàn nhẫn như vậy? Anh là chồng được chỉ hôn của em. Em đang mưu sát chồng mình đấy.” Mặc Tử Hiên vừa nói vừa khổ sở nhìn chân mình.
“Hôn cái đầu anh, tôi chỉ là vì danh trừ hại.”
“Anh muốn gãy chân rồi, em là vợ gì mà trên mặt chẳng có chút ánh sáng” Mặc Tử Hiên tiếp tục khoe mẽ.
“Yên tâm, sắc mặt có ánh sáng cũng không phải là tôi, là Kim Lệ Châu tương lai của anh. Bây giờ anh có thể đi ra.” Diệp Hân Đồng nói xong ra mở cửa.
Vừa mở ra, thấy Kim Lệ Châu đứng bên ngoài, cô giật mình.
Kim Lệ Châu nở nụ cười ngọt ngào.
“Vừa rồi nghe giọng Mặc Tử Hiên, cho nên tôi tới xem sao.” Cô giải thích với Diệp Hân Đồng.
Sau đó cô ta cười dịu dàng đi về phía Mặc Tử Hiên, êm ái thổi chân giúp hắn, đỡ hắn dậy, còn uốn éo làm nũng “Sao anh lại ở phòng cảnh vệ Diệp vậy?”
Bọn họ xem ra rất xứng đôi.
Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút chua chat, cô ngây ngốc nhìn Kim Lệ Châu cao quý, mềm mại như nước, xinh đẹp như tiên nữ như vậy mới đủ tư cách làm vợ Mặc Tử Hiên.
Cô không nên tự mình đa tình, cũng may, cô còn chưa như vậy, trừ việc lên giường không giải thích nổi, có trời mới biết cô hối hận đến xanh cả ruột rồi.
“Chúng ta đi thôi.’ Kim Lệ Châu cười ngọt ngào đỡ Mặc Tử Hiên ra cửa.
Diệp Hân Đồng tự giác nhường đường, cúi đầu không nói gì.
Mặc Tử Hiên rối rắm quay đầu lại nhìn cô, hắn đang mong đợi cái gì, đợ cô xông lên kéo hắn lại ư, giống như hắn mạnh mẽ ướt át xưng hùng xưng bá.
Nhưng cô lại nhạt nhẽo nên anh có chút mờ mịt.
Anh ra khỏi phòng, cửa đóng lại.
Diệp Hân Đồng xối vòi hoa sen vào đầu mình.
HÍt sâu, hít sâu.
Không thể nào bình tĩnh, cô vỗ vỗ vào mặt, càng lúc càng nhanh.
Cô kiên quyết tự nhủ: “Mình cái quả dưa ngốc này, không nên tin lời Mặc Tử Hiên, hắn chính là một đại thiếu đào hoa, thích chơi trò mập mờ với phụ nữ, nếu không phải mình, một nhân công quét rác cũng có thể bị sức quyến rũ đàn ông của hắn làm cho thỏa mãn. Hắn đang lừa gạt mình, chỉ là vui đùa một chút với mình thôi chứ chẳng có tâm gì đâu.” Diệp Hân Đồng tự lẩm bẩm với mình.
Lần nữa hít sâu, trong lòng đã tốt hơn nhiều.
“ok, hắn ở cùng một chỗ với ai liên quan rắm gì đến mình, cứ duy trì vai trò của một cảnh vệ đơn thuần, chờ đợi về nước. Hì hì.” Tâm trạng tốt rồi, không thèm nghĩ đến nữa, quên được là tốt.
Diệp Hân Đồng rửa mặt xong, lúc tắm đến ngực lại nhớ đến nụ hôn của anh, trong lòng lại trầm xuống, cô rùng mình một cái, lắc đầu. Tăng lực kỳ cọ.
Lúc cô mặc một chiếc sơ mi trắng đi ra, tất cả mọi người đã ở bên ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]