Chương trước
Chương sau
Thương nhân trong bữa tiệc đều có hơi thở sặc mùi thương nghiệp hóa, dường như trên người tất cả đàn ông đều có sẵn danh thiếp, phát lung tung nhằm mở rộng mạng lưới quan hệ.

Trong tay lão Kim đã có một xấp dầy rồi, Viên Mộng Khải nhiệt tình đưa Mặc Tử Hiên đi giới thiệu, kẻ trước mặt áo mũ chỉnh tề được mọi người kính trọng so với kẻ chán chường ngã quỵ xuống đất hôm trước như hai người khác nhau.

Diệp Hân Đồng đứng suốt, chân sắp không trụ vững, rất đau, cô nghiêng một lòng bàn chân, giảm diện tích chống đỡ cơ thể, đôi mắt quả hạnh vẫn quan sát hai người đang chuyện trò rôm rả, không biết Mặc Tử Hiên định hàn huyên đến khi nào.

“Nhường một chút, nhường một chút” Đột nhiên, phía sau có một người đàn ông đầu trọc cầm một ly rượu chen về phía này.

Diệp Hân Đồng vừa quay lại nhìn, khuỷu tay hắn đã va vào mặt cô, chống đỡ người bằng một chân làm cô đứng không vững.

“A!” Cô bị ngã đẹp trên mặt đất, ngay dưới chân Mặc Tử Hiên.

Mẹ nó, ai thế? Không có mắt à?

Diệp Hân Đồng vừa định đứng lên chửi mắng cái tên quỷ liều lĩnh kia, Vũ Văn Thành đã xông đến trước mặt, không nói gì ôm cô dậy.

Cô sợ ngã, lập tức quàng tay qua cổ anh.

Vũ Văn Thành xoay người định đi ra khỏi bữa tiệc, đột nhiên tay anh bị Mặc Tử Hiên kéo lại.

Anh nở một nụ cười ma mị “Xin hỏi anh định đưa vị hôn thê của tôi đi đâu?”

Giọng anh không vội không chậm, đối mặt với sự lạnh lùng của Vũ Văn Thành.

“Không thấy chân cô ấy bị thương à?” Vũ Văn Thành không đổi nét mặt, mắt không thèm nhìn Mặc Tử Hiên.

“Tôi không sao…, tôi chỉ vấp ngã thôi, không bị trẹo chân, thả tôi xuống.” Diệp Hân Đồng hạ thấp giọng, không muốn thu hút sự chú ý của nhiều người.

Vũ Văn Thành buông cô xuống, nhìn đôi giày cao gót “Cô không sao thật chứ?”

Giọng anh vô cùng dịu dàng, như một con cờ rơi trên mặt hồ yên ả, tỏa ra từng vòng gợn sóng.

Cô không quen với Vũ Văn Thành lạ lùng như vậy, lùi mấy bước, tay vịn chặt vào cánh tay Mặc Tử Hiên.

“Không sao.” Cô nhẹ nhàng trả lời.

Không sao mới lạ, lần đầu tiên đi giày cao gót, gót bị xước hơi đau, lòng bàn chân hình như cũng bị rộp, cảm giác đau đớn âm ỉ.

Mặc Tử Hiên đắc ý liếc nhì Diệp Hân Đồng.

Đột nhiên Vũ Văn Thành đến gần anh, cách chừng 10cm.

“Diệp Hân Đồng chỉ là cảnh viên phái tới bảo vệ anh, ngôn ngữ và hành động của Mặc thiếu xin hãy tôn trọng cô ấy một chút.” Vũ Văn Thành hạ thấp giọng lạnh lùng nói.

“Có phải anh quá quan tâm rồi không?” Mặc Tử Hiên không để những lời cảnh cáo của anh vào mắt.

“Tôi là cấp trên, cô ấy thi hành nhiệm vụ tôi phải quan tâm, cũng phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của cô ấy.”

Mặc Tử Hiên nở một nụ cười tà ác, bàn tay đặt lên eo thon của Diệp Hân Đồng, nhiệt độ từ tay anh truyền qua lớp váy, Diệp Hân Đồng ngẩng đầu trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, trước mặt mọi người đành nhịn.

“Bây giờ tôi và vị hôn thê muốn đi nghỉ, xin tránh ra cho.”

Vũ Văn Thành vẫn đứng đó không nhúc nhích, Mặc Tử Hiên cũng không có ý định đi vòng, giữa hai người như đang so đo với nhau, không khí trở nên lúng túng.

“Tôi không có việc gì.” Diệp Hân Đồng đột nhiên nói với Vũ Văn Thành. “Còn nữa, thật xin lỗi.”

Tiếng xin lỗi của cô khiến hai người đàn ông chú ý.

Cô xin lỗi vì không nghĩ Vũ Văn Thành lại quan tâm đến mình như vậy, trước cứ tưởng anh ta cố ý nhằm vào cô, bất đồng với cô, cho nên rất ghét anh, nhìn dáng vẻ này, quả là một cấp trên tốt, mặc dù trước khi làm nhiệm vụ này, bọn họ đã ở cạnh nhau mấy chục năm, nhưng anh chưa hề nhìn cô bằng con mắt thân thiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.