Chương trước
Chương sau
Tư Gia Di dường như nghe thấy âm thanh sụp đổ.

Bức tường thành trong lòng cô lúc này sụp đổ ngay trước nụ cười tươi của anh.

Người lớn trong nhà đã làm cơm tối xong xuôi, chỉ còn chờ các cô trở về. Vừa vào nhà đã bị thúc giục ngồi vào bàn ăn, Diêu Tử Chính đỡ túi đồ trong tay cô rồi mang vào phòng khách. Thái độ của anh tự nhiên như việc một đôi vợ chồng lâu năm vẫn thường làm vậy.

Mẹ vỗ vỗ bả vai Tư Gia Di: “Sao con lại để khách xách đồ? Mau đi giúp người ta đi.”

“Cô à, không cần đâu, mấy thứ này không hề nặng.” Giọng nói của Diêu Tử Chính nhẹ nhàng lại ổn trọng, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, đủ để lộ rõ ý tứ tôn trọng. Tư Gia Di thấy nụ cười từ đáy lòng của mẹ.

Từ lúc vào nhà đến lúc ăn cơm, Tư Gia Di im lặng khác thường. Phó Dĩnh đá chân cô dưới bàn ăn, cô ấy vì mong được giải thích những nghi vấn trong lòng nên cứ nhìn Diêu Tử Chính và cô suốt bữa cơm, Tư Gia Di không thèm quan tâm đến cô ấy.

Đang trong bữa cơm mẹ bắt đầu nói bóng nói gió: “Dịp nghỉ cuối năm tại sao không ở nhà với người thân mà lại đến Vancouver?”

“Có người mời cháu đến đây làm khách. Người này rất quan trọng đối với cháu, cháu không thể không đến.” Lúc anh nói những lời này còn liếc Tư Gia Di đang ngồi đối diện đầy ý tứ, Tư Gia Di chỉ biết cúi đầu.

“Vừa rồi tôi nghe thấy cậu và bố Tư Gia Di nói chuyện, rằng cậu và Gia Di cùng công ty, vậy cụ thể cậu làm ở bộ phận nào?”

Tìm hiểu người ta tường tận như vậy chẳng khác nào đang điều tra con rể, Tư Gia Di thấy xấu hổ thay mẹ mình. Đúng lúc Phó Dĩnh định đá chân Tư Gia Di lần nữa, cô liền đứng dậy đi ra ngoài.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Thêm cơm.”

“Nhưng cậu còn chưa động vào bát cơm…”

Tư Gia Di lách người đi vào bếp.

Lúc này cô đứng ngây người trước bệ bếp, nói đúng ra là cô đang suy nghĩ, chỉ là nghĩ mãi cũng không thông. Người đàn ông này thật khiến người khác rối loạn.



Một hơi thở ấm áp phả vào gáy Tư Gia Di, cô hoảng sợ. Cúi đầu nhìn thấy đôi tay quen thuộc ôm thắt lưng mình cô mới khẽ thở ra, cơ thể càng cứng ngắc: “Tôi không mời anh đến làm khách.”

“Em nói ‘Em muốn gặp anh.’ không phải là ý mời thì là gì?” Lúc nói chuyện, hơi thở của anh phả lên da Tư Gia Di.

“Lúc này anh đối xử với tôi như vậy, chẳng khác nào giáng cho tôi một cái tát ngọt ngào. Nói thật với anh, tôi không thể tiêu hoá nổi.”

“Một cái tát?” Diêu Tử Chính xoay bả vai cô lại, để cô nhìn thẳng vào mắt mình. Anh gằn lên từng tiếng, nghiêm túc nói: “Sao tôi có thể bỏ được?”

Đứng trong vòng tay của anh, nghe những lời dỗ ngọt của anh, cô lại có cảm giác muốn chạy trốn. Ngay cả những lời châm chọc cũng vô cùng yếu đuối: “Đương nhiên anh có thể bỏ được. Lúc anh vui vẻ sẽ đến dỗ tôi, không vui liền bỏ mặc tôi, chuyện thế này đã chẳng phải là lần đầu tiên.”

“Là vì tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi người khác. Tôi không chủ động liên hệ với em cũng là để cho bản thân tôi có thời gian để bình tĩnh lại. Nhưng tôi phát hiện chỉ cần người đó là em, tôi sẽ không làm được…”

Thì ra người thường trầm mặc ít khi mở miệng như anh cũng biết cách biện hộ cho bản thân như vậy. Ngay khi Tư Gia Di sắp bị sự dịu dàng của anh hạ gục, cánh cửa phòng bếp khép hờ đột nhiên bị đẩy ra. Một tiếng “Két” vang lên, theo sau là giọng nói của Phó Dĩnh: “Chuyện đó…”

Tư Gia Di sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng thì Diêu Tử Chính đã im lặng lùi ra phía sau nửa bước, không hề gây nên một tiếng động. Nhưng tất nhiên Phó Dĩnh đã thấy cảnh chàng và nàng ôm nhau, vẻ mặt cô thoáng hiện sự xấu hổ: “Dì bảo tớ đến gọi bọn cậu ra ngoài. Thức ăn đã nguội cả rồi mà các cậu vẫn còn trốn trong bếp thì thầm?”

Mẹ kiên quyết muốn giữ khách ở nhà qua đêm, đối xử với người ngoài còn tốt hơn đối xử với con gái. Để phòng Tư Gia Di cho khách ở, còn Tư Gia Di tự mình vào ngủ trong phòng sách.

“Bác gái, không cần phải phiền gia đình bác như vậy, cháu có thể về khách sạn.”

“Hồi bé Gia Di có phòng không ở, có giường không ngủ. Nó chỉ thích chạy đến ngủ trong phòng sách. Chăn màn của nó vẫn ở trong đó, cậu đừng để ý làm gì.”

Diêu Tử Chính ra vẻ đạo mạo định nói thêm gì đó. Tư Gia Di không muốn nghe đẩy cửa vào phòng sách rồi đóng cửa lại, chui vào trong chiếc chăn cũ kĩ.

Khi nhỏ cô từng ngủ ở đây, không gian hơi chật chội. Nay cô đã lớn phải co mình mới ngủ được.

Những lần trước về nhà cô đều chui vào phòng sách ngủ, cảm thấy dường như nơi này cho cô dũng khí. Mỗi lần như thế mẹ đều phải nghĩ trăm phương ngàn kế để bắt cô về phòng ngủ, nói rằng chen chúc trong cái phòng sách nhỏ hẹp này không tốt cho xương sống. Thê mà hôm nay vì Diêu Tử Chính đến, xương sống của cô chẳng còn quan trọng nữa – Tư Gia Di mãi mãi cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của mẹ cô.

Đang lúc lim dim ngủ cô nghe thấy tiếng mở cửa, theo sau là tiếng bước chân tới gần cô. Tư Gia Di không để ý, quay người ngủ tiếp.

“Gia Di, ngủ rồi à?” Không phải giọng Diêu Tử Chính mà là mẹ cô.



Lúc này Tư Gia Di mới ngồi dậy, mở khoá màn, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ nhìn mẹ.

“Bố con vẫn còn uống rượu với Diêu Tử Chính ở dưới nhà.”

Tư Gia Di ngáp một cái, vén màn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức: “Đã muộn thế này rồi.”

“Bố con nói thằng bé này tửu lượng rất tốt. Mẹ cũng nhìn ra nó nho nhã lễ phép, nhìn cũng biết con nhà gia giáo. Mẹ chấm cậu ta chín mươi điểm.”

“Đã khuya như vậy mà gọi con dậy chỉ vì chuyện ấy thôi sao?”

“Ai bảo con chỉ ở có vài ngày, kiên quyết nói ngày kia đi? Bây giờ mẹ không nói với con, sau này không biết phải đợi bao lâu nữa mới được gặp con.”

“Cần gì phải phóng đại lên như vậy? Bố mẹ có thể bay về thăm con bất cứ lúc nào. Bây giờ con gái mẹ đã có tiền, bố mẹ đừng có tiếc tiền vé máy bay nữa.”

“Được rồi, suốt ngày ba hoa. Mẹ muốn nói với con một câu, đối với đàn ông, con phải dùng trái tim mà cảm nhận.”

“…”

Thấy Tư Gia Di sửng sốt, mẹ cô nghĩ rằng con gái đang cơn buồn ngủ nên không kịp tiếp thu ý tứ của mình. Thấy thời gian cũng không cón sớm, bà giúp cô kéo màn lại: “Được rồi được rồi, mẹ biết con chê mẹ lải nhải không thôi. Con ngủ đi, tóm lại cứ nhớ kĩ lời mẹ vừa nói là được.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tư Gia Di mới mở mắt. Tuy rằng cô không bao giờ hiểu được suy nghĩ của người lớn, nhưng giờ phút này cô có thể chắc chắn rằng, mẹ cô chỉ có một mục đích, chính là không muốn con gái thiệt thòi.

Khi cô chuẩn bị chìm vào giấc mộng thì cửa lại bị đẩy ra một lần nữa. Dường như mẹ lại lo lắng muốn dặn dò thêm vài câu. Tư Gia Di thật sự không chịu nổi, không hề nhúc nhích, im lặng cảm giác được có người đang tới gần. Cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cô đã biết là ai, như vậy càng phải nằm yên.

Cô bị anh ôm lên, bế ra khỏi phòng sách trở lại giường mềm mại ấm áp. Một nụ hôn lướt trên môi cô, Tư Gia Di vừa muốn cử động, Diêu Tử chính đã vội giữ chặt người đang muốn xoay người chạy trốn.

Cô nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ: “Lại giả vờ ngủ?”

“Bố mẹ em ngủ rồi?”

“Chẳng lẽ chưa ư? Tôi làm sao dám ôm con gái bảo bối lên giường ngay trước mặt bọn họ?”

“Lưu manh.”

Diêu Tử Chính nheo mắt nhìn cô: “Tôi còn có thể làm những chuyện hơn cả lưu manh.”

Vừa dứt tiếng anh liền chồm tới, Tư Gia Di cười không dứt ôm chăn trốn xuống cuối giường. Cô vô ý đụng đổ mấy khung ảnh trên tủ đầu giường. Diêu Tử Chính nhặt từng khung ảnh lên xem, người phụ nữ này gối đầu lên bụng anh, khuôn mặt như buồn ngủ. Một tay anh luồn vào mái tóc dài của cô xoa xoa đầu cô, tay kia cầm một khung ảnh, cất tiếng hỏi cô: “Đây là?”

Tư Gia Di liếc mắt nhìn bức ảnh trong khung, đáp lời: “Mối tình đầu.”

Diêu Tử Chính đanh mặt: “Bây giờ có còn liên lạc không?”

“Bây giờ em còn không biết anh ta còn sống hay đã chết.”

Vẻ lạnh lùng cuối cùng cũng tan biến. Diêu Tử Chính cầm lên một khung ảnh khác: “Đừng nói với tôi đây cũng là bạn trai cũ nhé.”

“Đây là thầy dạy võ.”

Diêu Tử Chính ngồi ở mép giường, bàn tay chậm rãi lướt qua từng khung ảnh. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, một bức ảnh chụp chung ngay lập tức thu hút ánh mắt của Diêu Tử Chính.

Hai cô gái kề vai bên nhau, đối diện với ống kính, cười sáng lạn hơn cả ánh mắt trời trên cao.

Vẻ mặt Diêu Tử Chính trong phút chốc trở nên trống rỗng, cảm xúc của ẩn giấu dưới ngọn đèn mờ. Anh che giấu rất tốt, bàn tay anh dừng lại trên bức ảnh Tư Gia Di chụp chung với Diêu Á Nam nửa giây, sau đó lướt qua nó cầm một khung ảnh khác lên: “Em từng học múa Ba lê?”

“Mẹ kể hồi bé em làm gì cũng không có tính kiên trì. Cứ lúc thì đòi học múa Ba lê, lúc lại đòi học võ, cuối cùng chẳng học được cái gì tốt cả. Diễn xuất là thứ em kiên trì học lâu nhất, hơn nữa sau này sẽ tiếp tục kiên trì. Tính cách của em chính là như thế, không dễ dàng yêu thích thứ gì, nhưng chỉ cần một khi em yêu thích, cả đời sẽ không thể nào buông tay.”

Cũng giống như yêu thương một người. Tư Gia Di nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng cô thầm bổ sung thêm một câu.

Khi cả hai rơi vào im lặng Tư Gia Di thường cảm thấy khó chịu. Nhưng lần này ngược lại, cô bỗng cảm thấy đôi khi cả hai chỉ cần im lặng nghe tiếng hít thở của đối phương cũng rất tốt.

Cô muốn ngủ nhưng vẫn còn lời phải nói, chỉ sợ rằng qua đêm nay sẽ không thể nói nên lời. Cô cúi đầu gọi anh: “Diêu Tử Chính.”

“Hửm?”

“Em nghĩ rằng em muốn…”

“Cái gì?”



“Đồng ý với em, buông tha cho Phương Tử Hằng.”

“…”

“…”

***

Tư Gia Di nghe ngóng được tình hình gần đây của Phương Tử Hằng từ chỗ Phó Dĩnh.

“Vốn tôi cũng chán cái cảnh làm công cho người khác, bây giờ lại có người tình nguyện bỏ vốn giúp tôi mở toà soạn. Đây hẳn là ứng với câu ‘Hoạ phúc khó lường, làm sao biết đâu không phải là phúc’.” – nghe giọng điệu Phó Dĩnh kể lại cũng đủ biết Phương Tử Hằng vẫn có cái kiểu tự tin như vậy, không cần người khác ủng hộ, không cần người khác bầu, chỉ cần thành công.

Về nước không được bao lâu đã bắt tay vào quay bộ phim mới của đạo diễn Bành. Diễn viên chính rất ít khi có thời gian rời khỏi đoàn quay phim. Trước đây được thấy dạy diễn xuất, kĩ năng của cô đã khá lên rõ rệt, tiến độ quay phim và mọi thứ đều suôn sẻ.

Đến khi Tư Gia Di có thời gian nghỉ ngơi, Diêu Tử Chính lại bắt đầu làm việc cả ngày không về nhà. Phần lớn thời gian Tư Gia Di đều ở nhà một mình, thi thoảng anh sẽ về nhà hai ba ngày. Mỗi khi như vậy cả hai đều lười biếng cùng nhau, ôm nhau ngủ, rồi tỉnh lại. Nấu ăn mất nhiều thời gian, cô không cho anh gọi đồ ăn ở ngoài, nhưng lại giấu anh gọi điện đặt Pizza, một nửa thời gian xem phim điện ảnh, phần thời gian còn lại đều làm tình.

Cô vì anh mà học thắt caravat, có thể học đến mức đạt tiêu chuẩn nhất. Lúc cắt móng tay lại tuỳ ý gác chân lên đùi anh, lúc tắm không khoá trái cửa, còn đoán được lúc nào thì anh sẽ vào.

Buổi sớm trước khi anh tỉnh lại lén trang điểm, xong xuôi đâu đấy lại trở lại tư thế ngủ chờ anh tỉnh lại.

Cô cực kì ghét những lúc mình rảnh rỗi lại nghe thấy anh nói: “Hôm nay tôi có việc, chờ tôi về nhà.”

Vừa đến thời gian giao ước, cô sẽ không nhịn được mà gọi điện cho anh: “Quá mười hai giờ em sẽ khoá cửa.”

“Tôi lập tức về ngay đây.”

Diêu Tử Chính nói xong, ngắt điện thoại, anh cũng không biết mình đang mỉm cười, mặt mày hớn hở. Vội đứng dậy nói vọng ra dặn dò trợ lý: “Huỷ hết lịch trình sáng mai cho tôi.”

Vừa đi đến cửa văn phòng, Diêu Tử Chính còn chưa thu lại vẻ mặt tươi cười. Anh dừng bước, ngoái đầu nhìn về phía người trợ lý từ nãy đến giờ vẫn im lặng: “Có chuyện gì?”

“Tôi chỉ có một vấn đề.” Trong ánh mắt người trợ lý ẩn giấu sự tức giận, nét ưu phiền, sự bất lực và vẻ nghi hoặc.

“…”

“Diêu tiên sinh, tôi thay Á Nam hỏi anh một câu, anh định khi nào mới ra tay?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.