Minh Tranh đi lên trước, đưa tay dùng sức ôm cô vào trong ngực, cảm nhận được đầu vai cô run rẩy, cánh tay anh càng dùng sức ôm chặt thêm một chút. 
La Văn Anh muốn tránh ra, Minh Tranh dường như dùng toàn lực ôm cô thật chặt “Sao có thể không cần?” 
Lồng ngực cô căng thẳng, không cách nào nói ra nỗi khó chịu dâng trào, Minh Tranh dẫn cô đến trước sô pha, xoay người vào phòng tắm cầm khăn ra ngoài trùm lên cho cô, La Văn Anh vẫn cảm thấy lạnh, Minh Tranh pha cho cô ly nước ấm. 
Anh không dám hỏi cô những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhưng tự nhiên cảm nhận được cô cùng Tống Cẩm Trác chưa chấm dứt quan hệ được. 
Vừa mới qua một phen kích động, đầu mũi La Văn Anh đỏ lên, Minh Tranh ngồi bên cạnh cô, không gian yên lặng tĩnh mịch, phảng phất có thể nghe được âm thanh ngón tay mơn trớn trên thành cốc. 
Tống Cẩm Trác lái xe rất nhanh, cán vào những vũng nước đọng tóe lên bay ra xa vài thước, những người đi trên phần đường giành cho người đi bộ đều không thể tránh khỏi bị văng trúng, tiếng mắng chửi tuôn ra không kịp truyền vào trong tai anh, xe đã sớm lái đi thật xa. 
Minh Tranh ngồi bên cạnh La Văn Anh rất lâu, giọng La Văn Anh nhỏ nhẹ, nghèn nghẹn trong cổ “Anh đi về trước đi.” 
“Anh ngồi ở đây với em một chút.” 
“Không cần, em muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” 
Minh Tranh kéo tay cô qua đặt trên đầu gối mình, tay để trên mu bàn tay La Văn Anh “Anh không ép em.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089878/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.