Tạ Nam nhanh chóng lùi lại bên cạnh. 
Minh Tranh muốn đứng dậy, lại phát hiện toàn thân không còn sức lực, anh áp cánh tay che ở trên trán mới cảm giác được trán nóng bỏng. 
"Tổng giám đốc, em đưa anh đi bệnh viện nhé." Tạ Nam không yên tâm, xoay người tiến đến bên cạnh Minh Tranh. 
"Mấy giờ rồi." 
"Sáu giờ hơn." Tạ Nam đưa tay muốn đỡ Minh Tranh. 
Minh Tranh lại nằm trên ghế sa lon không động đậy: "Cô về đi." 
"Anh như vậy sẽ xảy ra chuyện, em là thư ký của anh, lại nói hiện tại tận mắt em nhìn thấy anh thế này, anh bảo em cứ rời đi như vậy, em đi sao được." Tạ Nam khăng khăng nói. 
Minh Tranh chỉ muốn yên tĩnh, không nói nữa. 
Tạ Nam vẫn đứng im ở đó, dứt khoát cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn tắt máy lạnh, không gian phòng làm việc lớn, nhưng không khí lạnh tan hết thì vẫn rất oi bức, không khí bức bối khiến người ta cảm thấy khó chịu. 
Minh Tranh ho nhẹ hai tiếng, sốt cao vốn đã khó chịu, lúc này người càng mơ hồ, lưng dựa vào ghế sofa đầy mồ hôi, Minh Tranh chống khuỷu tay lên muốn đứng dậy. Tạ Nam ngồi ở bên cạnh, nghe được động tĩnh nhanh chóng tiến đến, cô thuận tay kéo cánh tay Minh Tranh, anh cũng nhờ vào lực đỡ này mà ngồi dậy. 
"Tổng giám đốc?" 
Minh Tranh chóng mặt, anh cúi người, bàn tay đỡ trán. Tự dưng bị ốm, Minh Tranh cũng đoán được đại khái là do vết thương trên tay, lúc này cả cánh tay đều sưng lên, khóe môi anh khô nứt, thoáng ổn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089857/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.