Lý Vận Linh ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng bước chân từ trên lầu xuống. Minh Vanh đi xuyên qua phòng khách, không ăn điểm tâm mà đi thẳng ra cửa thay giày chuẩn bị ra ngoài.
“Minh Vanh.”
Lý Vận Linh quay lưng về phía Minh Vanh quát lên.
Khuôn mặt Minh Vanh lộ rõ vẻ gấp gáp, cũng không đổi lại giày đi đến bên Lý Vận Linh, “Mẹ.”
“Sớm như vậy đã đến công ty sao? Điểm tâm cũng không buồn ăn.”
“Con có việc phải đến công ty gấp.”
Lý Vận Linh ý bảo Minh Vanh ngồi bên cạnh mình, “Tiêu quản gia đã tìm được con trai rồi, mẹ đang nghĩ hai ngày nữa mời họ tới nhà.”
“Mẹ?”
Lý Vận Linh nhìn , nhẹ nhàng nói, “Tiêu quản gia đã nhận bà ấy là người bỏ thuốc, mẹ nghĩ dù sao bà ấy cũng đã theo mẹ ba mươi năm, coi như là nhất thời hồ đồ đi.”
“Mẹ, con không đồng ý.” Minh Vanh cương quyết nói, “Có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ hai, người như thế giao bà ta cho Cục cảnh sát đã là khoan dung lắm rồi.”
Lý Vận Linh cúi đầu, nhìn nhằm nhằm chân Minh Vanh.
“Tiêu quản gia có nói tại sao lại bỏ thuốc không?”
“Có thể là từ chuyện con trai bị bắt cóc nên sinh ra oán hận với Minh gia, hơn nữa lại do nhọc công tìm kiếm hai mươi mấy năm không có kết quả, bản thân cũng nản lòng.”
“Hóa ra là như vậy.” Minh Vanh nhướn cao chân mày, “Người như thế thì còn tư cách gì để lui tới, mẹ, mẹ đối với bà ta thật lòng thật dạ, nhưng bà ta lại lợi dụng sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089847/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.