Vưu Dữu đi ra ngoài từ thư phòng của Lý Tắc Cần, nét mặt cô ảm đạm, đi tới cửa cầu thang vừa lúc nhìn thấy Lý Sâm ra cửa. Lý Sâm kéo cô qua, hôn ở trên trán cô. "Mau xuống ăn điểm tâm đi, anh tới công ty trước ."
"Ăn chút gì đó rồi hãy đi."
"Không, mấy ngày nay anh đều muốn ra ngoài sớm." Lý Sâm nói xong, bước chân dồn dập đi xuống lầu.
Lúc Vưu Dữu đi tới phòng khách đã thấy Lý Sâm lên xe rời đi, bà Lý đang ngồi ở trước bàn ăn.
"Mẹ, con đi ra ngoài một chút."
Bà Lý tự lo ăn điểm tâm, cũng không ngẩng đầu lên.
Vưu Dữu đi tới cửa lớn, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình chằm chằm, Lý Tắc Cần muốn cô giải quyết chuyện này, giọng nói hời hợt, Vưu Dữu thở dài.
Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn ngồi ở bên trong vườn Phó gia, Minh Thành Hữu cùng Phó Tụng Đình ngồi đối diện nhau.
Phó Tụng Đình nâng con cờ trong tay lên, ánh mắt đặt tại nơi ngực Minh Thành Hữu. "Nó… Ở trong cơ thể con có được không?"
Minh Thành Hữu hạ con cờ xuống, bàn tay đặt lên ngực, trái tim thuộc về Phạm Nhàn trước kia đập rất khỏe mạnh. "Rất tốt."
Sắc mặt Phó Tụng Đình có chút xúc động. "Nửa năm trước, một cặp cha mẹ đưa theo con gái tìm được nhà mình, nó đón nhận giác mạc, sau khi cấy ghép khôi phục được rất tốt, mặc dù tài liệu về di thể hiến đều là bảo mật, nhưng bọn vẫn tìm tới được. Lúc ấy ta thấy một đôi mắt trong suốt, người kia đưa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089831/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.