Trong nháy mắt, Hãn Hãn cũng được hơn bốn tháng.
Phó Nhiễm ôm đứa bé tới Minh gia, ngày hôm nay là Chủ nhật, cậu nhóc mặc một chiếc quần yếm, đội một chiếc mũ Berets trên đầu, Phó Nhiễm mới xuống xe, Lý Vận Linh liền từ bên trong nhà ra đón.
"Hãn Hãn, bà nội nhớ con chết đi được."
Bà đón lấy cậu nhóc từ trong tay Phó Nhiễm.
Khóe mắt Phó Nhiễm thoáng cười.
"Mẹ, Hãn Hãn cũng có thể xoay người."
"Vậy sao? Nhanh như vậy."
Lý Vận Linh đưa ngón tay nâng bàn tay nhỏ bé của Hãn Hãn lên.
"Ôi, Hãn Hãn của chúng ta lợi hại như vậy à?"
Phó Nhiễm cùng chị Nguyệt đem đồ của đứa bé cầm vào trong nhà, Lý Vận Linh đứng ở cửa, ánh mắt lơ đãng liếc về nụ cười trên môi cô, trong lòng lại bỗng dưng trầm xuống, Minh Thành Hữu mới đi chưa tới nửa năm, Phó Nhiễm cũng đã có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn vào nhà, Phó Nhiễm nhìn xung quanh.
"Nhị ca không có ở đây sao?"
"Nó có chuyện đi ra ngoài."
Phó Nhiễm cầm quần áo cùng tã giấy thả vào bên trong giường trẻ của Hãn Hãn.
Lý Vận Linh ngồi ở trên ghế sofa dỗ cho Hãn Hãn chơi, thỉnh thoảng nhìn chăm chú về phía Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, chuyện của công ty thuận lợi sao?"
Cô gật đầu. "Rất tốt."
Lý Vận Linh che giấu vẻ mặt.
"Ta nghe nói gần đây công ty mất mấy hợp đồng, số lượng cũng lớn."
"Mẹ, có một số việc đều là khó tránh khỏi."
Phó Nhiễm không quan tâm, chuyện Lý Vận Linh âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089816/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.