Phó Nhiễm không thấy được tình huống ngoài cửa xe, một hồi lâu vẫn không thấy hai người đứng dậy, cô vội vàng đẩy cửa xe ra đi xuống theo.
Lúc này, cô mới nhìn thấy Minh Thành Hữu từ từ đứng dậy, còn có người đàn ông bị đụng phải kia.
Cô buông lỏng lo lắng trong lòng, vừa muốn mở miệng. Lại phát hiện thần sắc hai người không bình thường.
Minh Thành Hữu từ từ đi tới bên cạnh Phó Nhiễm, cánh tay ôm lấy eo cô.
"Không thể về nhà ngay được rồi."
"Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt kịp chạm đến vật gì đó trong tay người đàn ông kia, Phó Nhiễm che giấu ánh mắt khiếp sợ, đầu ngón tay cầm lấy tay Minh Thành Hữu khẽ run rẩy.
"Cùng đi một chuyến thôi."
Người đàn ông lên tiếng, ánh mắt nhìn về chiếc xe chở hàng dừng ở cách đó không xa.
Minh Thành Hữu đưa chìa khóa xe cho hắn, dắt tay Phó Nhiễm đi về phía trước.
Cô cẩn thận đi từng bước một, luôn muốn ngoảnh lại nhìn về phía sau.
Minh Thành Hữu cười nói.
"Cẩn thận hắn ‘lau súng cướp cò’."
"Anh còn có tâm tư nói giỡn."
Bộ dáng của anh như kiểu trời có sập xuống cũng có người khác chống lưng cho, Phó Nhiễm ngồi vào bên trong chỗ phía sau xe, cảm giác đầu tiên chính là bị bắt cóc rồi.
Minh Thành Hữu bị bệnh nặng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, anh nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trong kính chiếu hậu, nắm chặt tay Phó Nhiễm ý để cho cô đừng lo lắng.
Xe chạy tới một nơi không rõ là chỗ nào, cuối cùng dừng sát ở trước một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089802/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.