Lý Vận Linh nhìn chủ nhiệm thần sắc nghiêm túc đang lấy khẩu trang xuống, trong lòng đột nhiên hốt hoảng.
"Sao? Thế
Chủ nhiệm đem thứ trong tay đưa cho bà.
"Mau ký tên."
Lý Vận Linh ngẩng đầu liếc mắt nhìn năm chữ, nước mắt không nhịn được chảy xuống, cả người gần như mất thăng bằng, thân thể bà ngã ngửa ra phía sau, Tiêu quản gia vội vàng ôm lấy.
Trong nháy mắt tuyệt vọng cùng thống khổ vọt tới, Lý Vận Linh cảm thấy choáng váng, nắm chặt tay bác sĩ chủ nhiệm.
"Có phải lầm hay không? Sao lại nghiêm trọng như vậy, không thể nào?"
Bác sĩ tiến tới, nói ngắn gọn mấy câu bên tai bà, thần sắc cũng chưa nghiêm trọng từ trước tới nay.
"Mau ký tên, mau!"
Cửa phòng cấp cứu đóng lại lần nữa, Vưu Ứng Nhụy không biết sự tình liền chạy tới.
"Mẹ, thế nào? Bác sĩ bảo mẹ ký cái gì?"
Lý Vận Linh hung hăng tát một cái.
"Nếu Thành Hữu xảy ra chuyện, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô!"
Vưu Ứng Nhụy bị đánh nên bối rối, bụm mặt đứng ở cửa không biết làm sao.
Cô chỉ cho Minh Thành Hữu uống viên thuốc, tại sao có thể như vậy? Cũng không lâu sau, Vưu Ứng Nhụy liền có phản ứng, sắc mặt ửng hồng dựa vào vách tường. Hai chân dùng sức khép lại vẫn không nhịn được, Tiêu quản gia phát hiện có cái gì đó không đúng, liền nói cho Lý Vận Linh.
Bà đoán khẳng định là do uống thuốc, Lý Vận Linh giận đến mức nói không ra lời. Hơn nữa vẫn còn ở phòng cấp cứu, lúc này trời có sập xuống đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089785/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.