Phó Nhiễm cảm thấy thân thể nằm ở trên người cô cứng đờ. Gần như toàn thân cũng bị siết chặt, giống như dây cung bị kéo ra, lúc nào cũng có thế phóng đi.
Minh Thành Hữu chống hai tay ở bên mặt cô, lồng ngực rời khỏi tầm mắt Phó Nhiễm một chút, hắn chống thẳng hai cánh tay lên, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm chằm chằm, đáy mắt Minh Thành Hữu tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh lẽo, sắc mặt u ám nói ra một câu.
"Phó Nhiễm, em có thể nghĩ đến cuộc sống mới, nhưng tuyệt đối không thể cùng hắn!"
Châm chọc cỡ nào, Phó Nhiễm lại học bộ dáng ngày đó của Minh Thành Hữu, cười đến khó có thể kiềm chế.
"Tại sao không thể? Anh tìm Vưu Ứng Nhụy, tôi có ca ca, nhìn xem, quá xứng."
Minh Thành Hữu hơi nhếch môi, sắc mặt tới gần tái nhợt.
"Em đi theo hắn sẽ không có ngày nào tốt đẹp."
"Chúng tôi có tay có chân, còn có thể đói chết sao?"
Cô nhìn ánh mắt của hắn, giống như tỏ ra vương xót nhất, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Tiêu quản gia.
"Tam Thiếu, chuẩn bị xong cơm rồi."
Minh Thành Hữu nghiêng người ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, đưa tay muốn kéo cô ngồi dậy, cô tránh bàn tay của hắn ra, ngồi dậy.
"Đi xuống ăn cơm."
Phó Nhiễm lại ngồi bất động tại chỗ.
"Tiêu quản gia, bà đem thức ăn lên."
"Chớ làm điều thừa, tôi sẽ không ăn ."
Tiêu quản gia trở lại dưới lầu, cẩn thận chuẩn bị thức ăn xong bưng vào, đặt tất cả ở trên khay trà, đều là những món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089780/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.