Xe đi tới khu biệt thự Nam Đường, xe còn chưa dừng hẳn, Minh Thành Hữu liền đẩy cửa xe ra nhanh chóng bước tới hướng phòng khách.
Phó Nhiễm cảm giác hắn hoảng hốt, đuổi theo mấy lần đều không kịp, cô đành phải chạy mới có thể đuổi theo.
Bên trong phòng khách chật kín người giúp việc của Lý gia, sắc mặt của mọi người đều chùng xuống khác hẳn ngày thường.
Minh Thành Hữu không nói lời nào chạy lên trên lầu, lúc đẩy cửa đi vào thấy bác sĩ mới làm cấp cứu xong, Minh Vân Phong mang chụp dưỡng khí, mu bàn tay cắm đầy kim tiêm. Lý Vận Linh ở bên cạnh lo lắng đến mức đôi mắt đỏ bừng, lại không dám khóc thành tiếng, đành phải lấy tay bịt chặt miệng im lặng.
vỗ nhẹ bả vai bà.
"Mẹ, đừng khóc."
"Bác sĩ Uông."
Minh Thành Hữu tiến lên, còn chưa hỏi câu nào đã thấy bác sĩ Uông lắc đầu.
"Có lời gì thì dặn dò thôi."
"Ông xã. . . . . ."
Lý Vận Linh cầm lấy tay Minh Vân Phong, áp mặt vào mu bàn tay ông.
"Ông không thể bỏ lại tôi như vậy, ông đã nói chờ lúc thời tiết ấm áp muốn đi du lịch cùng tôi. . . . . ."
Minh Thành Hữu đi tới, trong đôi mắt cũng ươn ướt, hai tay hắn nắm chặt bả vai Lý Vận Linh.
"Mẹ, đừng như vậy."
Lúc này Phó Nhiễm đứng ở bên giường cũng không nhịn được, chóp mũi chua xót, nước mắt tràn mi.
Minh Vân Phong cố hết sức lấy chụp dưỡng khí xuống, Lý Vận Linh khóc nắm chặt tay của ông, giống như chỉ cần buông lỏng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089726/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.