Editor: Nguyen Hien.
Lúc Lăng Cận Dương trở lại phòng ngủ, trong phòng vẫn còn sáng đèn.
Đồng Niệm tựa lưng vào đầu giường, trong tay cầm một quyển tạp chí, thoải mái đọc tin tức, tâm tình nhìn không tệ. Nhìn thấy anh đi vào, lập tức bước xuống giường, bưng trà sâm đã chuẩn bị qua cho anh.
“Em chưa ngủ sao?” Lăng Cận Dương nhận lấy ly trà, bưng lên uống một hớp, chân mày giãn ra.
Đồng Niệm giơ tay lên ôm cổ anh, đôi mắt tinh nghịch, đưa tay về phía anh: “Di động.”
“Gì chứ?” Lăng Cận Dương không hiểu, theo bản năng từ trong túi quần móc ra đưa điện thoại cho cô: “Em lấy điện thoại làm gì?”
Cầm lấy di động, cô trượt màn hình ra, bắt đầu tìm kiếm, ngón tay quẹt tới quẹt lui vẫn không tìm thấy thứ mình muốn, “Hình đâu?”
Anh kéo cô đến giường, nghe cô hỏi, thoáng chốc hiểu được. Thì ra là cô đang tìm ảnh chụp gia đình tối nay.
Anh đoạt lại di động, lạnh lùng đặt dưới gối, nhếch môi nói: “Không cho, đó là của anh.”
“Lăng Cận Dương.” Đồng Niệm mở to mắt, giận dữ nhìn anh: “Sao anh lại hẹp hòi vậy?”
“Anh hẹp hòi vậy đó.” Lăng Cận Dương lật người nằm xuống, đôi môi khẽ cong.
Đồng Niệm hận đến nỗi ngứa miệng, đưa tay chỉ mũi anh, giận đến nỗi nói không ra lời. Hơn nữa, khi nhìn thấy bộ dáng hả hê của anh càng tức giận hơn.
Cắn môi nằm trên gối, Đồng Niệm nhắm mắt lại nghĩ thầm, “Lăng Cận Dương anh cứ lên mặt đi, sao này em chụp một bộ ảnh gia đình khác, dđl/q'd một tấm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/578049/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.