Editor: Nguyen Hien.
Thời điểm Lăng Cận Dương mở mắt, bốn phía một mảnh trắng xóa, trong không khí thoang thoảng mùi nước sát trùng.
"Cận Dương!"
Nhìn thấy anh tỉnh lại, Đồng Niệm chạy tới, nhanh chóng hỏi: “Cuối cùng anh đã tỉnh.”
Nghe được giọng nói của cô, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cau mày lại, giọng nói khàn khàn: “Anh ngủ lâu lắm rồi sao?”
“Uhm,” Đồng Niệm gật đầu một cái, khóe mắt ẩm ướt khó chịu, “Đã hai ngày hai đêm rồi.”
Lăng Cận Dương bĩu môi, khó trách cả người anh đều đau, thì ra là do anh đã ngủ quá lâu. Đầu óc anh đầy một đống hỗn độn, nhớ tới lúc quả bom nổ tung, ánh mắt tối xuống, “Em và con không có sao chứ?”
“Không có việc gì.” Đồng Niệm cầm tay của anh, hít mạnh mũi, quay đầu nhìn về giường nhỏ bên cạnh tường, cười nói: “Con còn ngủ kình với anh kìa.”
Theo tầm mắt của cô, Lăng Cận Dương nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy con gái nằm trong giường nhỏ, đôi tay che lấy đầu, bắp chân khẽ co lại, tướng ngủ vô cùng đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, Lăng Cận Dương nhếch miệng cười, anh chống cánh tay định ngồi dậy, nhưng không ngờ ảnh hưởng đến vết thương, “Đau!”
“Đừng động.” Đồng Niệm lấy tay đè vai anh lại, để cho anh nằm xuống: “Trên người anh có vết thương.”
Phía sau lưng đau rát, anh nhíu chặt mày, trong nháy mắt môi mím chặt lại thành một đường thẳng. Lăng Cận Dương mơ hồ nhớ lại, quả bom đã nổ tung trong nháy mắt, anh ngã trên mặt đất bảo vệ vợ con ở trong ngực, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/578047/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.