Editor: Nguyen Hien.
Suốt cả ngày hai đêm, bọn cướp không có tin tức gì truyền đến. Thần kinh của tất cả mọi người cũng đã căng thẳng đến trình độ nhất định, giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Buổi sáng ngày thứ 3, Lăng Cận Dương mất một đêm không ngủ, anh vừa cùng Quyền Yến Thác nói chuyện xong điện thoại, vẫn không tra ra được đầu mối nào hữu ích. Bên kia cảnh sát vẫn không có thu hoạch được gì.
Bọn bắt cóc không hề gọi điện thoại, một dấu vết cũng không có. Loại im lặng này vô cùng quỷ dị, ép mọi người đến phát điên.
Hai ngày nay, bên kia cảnh sát cũng không chế toàn bộ mọi người, 48h yên tĩnh, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Trong nháy mắt chuông điện thoại vang lên, dđl/q'd tất cả mọi người khiếp sợ, trái tim muốn nhảy ra đến cổ rồi.
Đồng Niệm nhào tới bên cạnh điện thoại, lại bị Lăng Cận Dương kéo lại, không để cho cô nhận.
Nhân viên cảnh sát làm việc, vội vàng theo dõi thiết bị, hướng về phía bọn họ ra dấu tay, ý bảo bọn họ có thể tiếp nhận điện thoại.
Lăng Cận Dương nắm chặt ống tay nghe, dồn đủ hơi lắng nghe điện thoại, mở loa ngoài ra: “Alo…”
Bên kia điện thoại trầm mặt mấy giây, sau đó có một âm thanh cổ quái đã qua xử lý vang lên: “Lăng tổng, con gái của mày đang ở trong tay bọn tao.”
Theo giọng nói của hắn vừa thốt ra, ngay khi đó từ trong điện thoại có một hồi tiếng khóc của trẻ sơ sinh: “Oa oa oa….”
"Yếm!"
Đồng Niệm mở to hai mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/578042/chuong-159-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.