Editor: Nguyen Hien.
Đón lấy thân thể cô ngã xuống, Lăng Cận Dương trầm mặt ôm cô lên lầu, đồng thời dặn dò: “Bảo bác sĩ tới đây.”
“Dạ!” Tiêu quản gia cho người giúp việc nghỉ ngơi, vội vàng đi gọi thầy thuốc.
Thời điểm Đồng Niệm mở mắt lần nữa, sắc trời đã tối xuống. dđl/q'd Trong phòng ngủ chỉ sáng một chiếc đèn bàn, cô lắc mình một cái, nhìn thấy bàn tay phải của mình, đã bị băng gạc trắng xóa bó kỹ.
“Cậu tỉnh rùi à?” Nhìn thấy cô tỉnh lại, Sở Kiều mững rỡ chạy tới.
Đồng Niệm chậm rãi ngồi dậy, nhìn cảnh vật tối om bên ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần chín giờ rồi.”
Vén chăn lên bước xuống giường, Đồng Niệm đi tới cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Kiều hơi nhíu chân mày, vội vàng cầm áo khoác lên, khoác lên vai Đồng Niệm: “Coi chừng bị cảm lạnh.”
“Yếm đói bụng rồi.”
Sở Kiều nghe Đồng Niệm nỉ non, sắc mặt càng thay đổi, vội vàng ôm bả vai của cô, an ủi: “Niệm Niệm, hãy thoải mái, Yếm sẽ không có chuyện gì.”
Đồng niệm mím môi không nói gì, cô không hỏi Sở Kiều tại sao ở đây. Thật ra không cần hỏi cũng biết, nhà họ Quyền có bãn lĩnh tìm người giỏi nhất, dđl/q'd Quyền Yến Thác nhất định cũng đã tới.
Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, Sở Kiều không biết an ủi thế nào: “Xuống lầu ăn một chút gì không?”
Trên mặt Đồng Niệm không có cảm xúc gì, Sở Kiều do dự rồi nắm tay Đồng Niệm dẫn cô đi ra khỏi phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/578040/chuong-158-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.