Editor: Nguyen Hien.
Các người làm nhìn thấy cô xuống lầu, vội vàng dọn cơm, đồng thời còn mang canh bổ dưỡng ra cho cô uống.
Không lâu sau đó, Lăng Cận Dương ôm con gái xuống lầu, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng. Anh ôm con trong ngực, ánh mắt không hề rời khỏi mặt con.
Đồng Niệm chống cằm, yên lặng nhìn hai người bọn họ, hai khuôn mặt này…. Mặc dù Yếm mới 2 tháng, nhưng ngũ quan đã từ từ rõ ràng, nhìn rất giống Lăng Cận Dương, nhất là đôi mắt, còn có cái miệng nhỏ nhắn nữa, quả thực giống như khuôn đúc.
Nhiều người nhìn thấy Yếm, cũng nói đứa bé lớn lên giống ba. Nghe như vậy, trong lòng Đồng Niệm có chút không thoải mái.
Cô mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, vất vả sinh bảo bối, tại sao từ đầu cho đến chân lại giống Lăng Cận Dương. Thất vọng, mất mác, trong lòng còn có chút ghen tị.
Chẳng lẽ con gái cũng đồng tình với ba sao?
Khẽ thở dài một cái, Đồng Niệm nhìn chằm chằm ba cô đang ngồi trong xe lăn, liếc nhìn một cái, phát giác ra hàng mi nét mày của mình cũng rất giống ông.
Tại sao trước đây cô không sớm phát hiện ra?
Nhìn thấy Lăng Cận Dương kéo ghế ra ngồi xuống, tay trái ôm con ở trong khuỷu tay, tay phải ăn cơm.
Đồng Niệm bĩu môi, vẻ mặt khó coi: “Anh để con xuống đi, luôn ôm như vậy, sau này khó dỗ lắm.”
“Để cho anh ôm một chút.” Lăng Cận Dương mím môi cười, cúi đầu ăn cơm, quay đầu nhìn đôi mắt to của con gái, vẻ mặt tràn ngập nụ cười.
Đồng Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/578018/chuong-144-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.