Editor: Nguyen Hien.
Nhà giam Thành Đông cách thành phố Duật Phong khoảng nửa giờ đi xe.
Phạm nhân mặc đồ đồng phục của nhà giam, ở đây mỗi khi ra ngoài đều nằm trong thời gian quy định. Trước một khoảng đất rộng rãi, mọi người đồng loạt nhốn nháo, hiện ra một cỗ áp lực.
Trên đài cao, Giám ngục giơ tay lên hướng về phía đám người, chỉ vào một vị trí, trầm giọng nói: “Người ngồi ở góc tường đó chính là Hàn Hứng Kiều.”
Luật sư Tiền mỉm cười gật đầu một cái, lui về phía sau một bước, để người phía sau có thể tiến lên nhìn người đó rõ ràng hơn.
Lăng Cận Dương mặc một bộ đồ tây màu đen, cổ áo ủi thẳng không một nếp nhăn. Ánh mắt thâm thúy dao động, lạnh lẽo quét qua, thấy bóng người cách đó không xa, trái tim hung hăng bóp lại.
Có lẽ chưa từng tiếp xúc qua, nên không có cảm giác gì gọi là máu mủ tình thâm. Bất quá lần này khi nhìn đến ông, Lăng Cận Dương chỉ nhìn kỹ gò má, nhưng anh có cảm giác trong cơ thể như có dòng nhiệt lưu, nhanh chóng chạy vào trong mỗi tế bào.
Không cần nghiệm chứng, cũng không cần chứng thực, giờ phút này Lăng Cận Dương có thể hoàn toàn xác định được.
“Thiếu gia…” Nhìn thấy anh suy nghĩ mất hồn, luật sư Tiền nhẹ nhàng kêu anh một tiếng.
Nghe ông gọi, Lăng Cận Dương phục hồi tinh thần lại, anh thu lại tất cả cảm xúc trong đáy mắt, lạnh lùng xoay người đi ra bên ngoài.
Giám ngục dẫn bọn họ đi ra ngoài, vừa đi anh ta vừa hỏi luật sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577996/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.