Editor: Nguyen Hien.
Đồng Niệm hít mũi, lau nước mắt. Trên mặt cô xuất hiện nụ cười, chợt nhắm mắt, nũng nịu: “Anh cõng em đi.”
Nghe vậy Lăng Cận Dương khẽ cúi người xuống để cho cô leo lên lên lưng mình, từ giáo đường một đường cõng cô đi xuống.
Trọng lượng của cô rất nhẹ, đôi tay Lăng Cận Dương nâng mông cô, thản nhiên cất bước. Người phía sau tựa mặt vào trên bả vai anh, lấy ngón tay nắm lỗ tai anh, cười xảo trá: “Năm mươi năm sau chúng ta trở lại nơi này, anh cũng phải cõng em đó.”
Năm mươi năm sau này?
Khuôn mặt Lăng Cận Dương đầy vẻ cưng chiều, anh nhếch môi, cười khẽ: “Không thành vấn đề, chồng em rất khỏe mạnh, năm mươi năm như một ngày.”
"Phì......"
Đồng Niệm phì cười, đưa tay xoa bóp khuôn mặt anh nói: “Lăng Cận Dương, anh không biết xấu hổ.”
Hai người vui đùa đi đến bờ biển, một chiếc du thuyền màu trắng đã sớm chuẩn bị xong, Lăng Cận Dương để người phía sau xuống, ôm chặt cô bước lên thuyền.
Lên thuyền!
Đồng Niệm trong đầu hiện ra hai chữ này, cả người nhẹ nhàng run lên một cái, trước mắt là người đàn ông có đôi mắt sáng rỡ.
Biển vào ban đêm, gió êm sóng lặng, một mảnh yên tĩnh.
Du thuyền trên dưới hai tầng, thiết bị được trang bị đầy đủ. Phòng bếp nhỏ nơi khoang thuyền có đầy đủ thức ăn. Sau khi dùng bữa cơm chiều, Đồng Niệm thoải mái ngồi trên boong thuyền ngắm sao, nhưng sau đó Lăng Cận Dương ôm lấy cô trở vào khoang thuyền, không kiềm chế được bắt cô đi tắm.
Khuôn mặt Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577991/chuong-123-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.