Editor: Nguyen Hien
Bên trong phòng tiệc, trong mắt Đồng Niệm đều chứa đựng khuôn mặt anh. Cô tỉ mỉ ngắm nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt anh, so với trong trí nhớ của cô cũng không có sự khác biệt, vẫn làm cho trái tim cô đập thình thịch như cũ.
Bên tai vô cùng tĩnh mịch, âm thanh gì cô cũng không để ý tới, chỉ chăm chú nhìn đôi môi lúc mở lúc đóng của anh. Sau một hồi Đồng Niệm mới nghe được tiếng vỗ tay như sấm phát ra xung quanh.
Đèn flash chiếu xuống người Lăng Cận Dương, Đồng Niệm kinh ngạc đứng tại chỗ, đại não không có cách nào chi phối được. Cô muốn đi lên đón anh nhưng hai chân không thể nào động đậy, làm thế nào cũng không cử động được.
Trơ mắt nhìn anh đi đến đứng ở trước mặt mình, cả trái tim Đồng Niệm không thể khống chế được run rẩy. Khóe mắt thoáng chốc ê ẩm, nước mắt bắt đầu chảy ra ngoài.
Nhìn Lăng Cận Dương đứng cách đó không xa, đôi mắt Mục Duy Hàm dao động mạnh, anh nhìn khóe mắt Đồng Niệm đầy nước mắt, vẻ mặt dần dần ảm đạm, mím môi không nói gì.
"Anh đã trở về."
Cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói của anh, đại não Đồng Niệm mới dần dần bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, không tiếng động khẽ cười lên. Nụ cười bên môi, kéo dài đến tận đáy lòng, mang theo vui vẻ và ấm áp, xua tan tất cả lo lắng trong đáy lòng.
"Tại sao lâu như vậy mới trở về?"
Lúc Đồng Niệm hỏi câu này, bản thân cô cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577963/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.