Editor: Nguyen Hien.
Một chiếc McLaren màu bạc chạy băng băng trên đường, từng chiếc từng chiếc đèn đường lướt qua thân xe, tạo thành các luồng sáng nhấp nhô.
Trong buồng xe yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe kêu sàn sạt. Hai tay Lăng Cận Dương nắm chặt tay lái, đôi mắt thâm thúy thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh. Nhìn thấy Đồng Niệm vẫn cúi đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ, không khỏi mím môi cười: “Đừng lo lắng, không tìm được hộ khẩu thì cũng sẽ không làm trễ nãi việc kết hôn của chúng ta.”
Đồng Niệm rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt anh, giọng nói thật thấp: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nắm bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của cô vào lòng bàn tay mình, Lăng Cận Dương mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh: “Chẳng lẽ trong lòng của em, chồng của em không có biện pháp gì sao? Không có hộ khẩu, em vẫn là Lăng phu nhân.”
"Phụt ——"
Đồng Niệm nở nụ cười, giơ tay lên nhéo lên má của anh, trách mắng: “Kiêu căng, ngạo mạn!”
“Ui da…!” Lăng Cận Dương cau mày kêu đau, nhìn cô chằm chằm, sắc mặt buồn bã: “Sao em nhéo mạnh thế? Thật là đau.”
Giơ tay lên nhìn một chút, Đồng Niệm nghĩ vừa nãy cô đâu có nhéo mạnh đâu chứ, sao anh lại kêu đau. Mỗi lẫn anh nhéo cô, lúc đó mới thật sự là đau, đúng là người đàn ông keo kiệt.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dáng mặt ê mày ủ của anh, Đồng Niệm không nhịn được mềm lòng. Cô tiến sát lại gần anh, ngẩng mặt hôn lên môi anh một cái: “Được chưa, đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577952/chuong-101-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.