Editor: Nguyen Hien Bác dĩ Trương tới trước hai ngày để trông coi Đồng Niệm, sau khi cùng Đồng Niệm làm quen, Lăng Cận Dương quan sát rất cẩn thận, sau khi xác định người này có thể tin cậy được, anh mới để cô cho bác sĩ Trương chăm sóc. Sáng thứ hai, bác sĩ Trương đến rất sớm, làm điểm tâm đưa đến cho bọn họ. Kể từ tối hôm qua. Lăng Cận Dương nói cho cô biết, anh hôm nay muốn đi làm, tâm tình Đồng Niệm không tốt lắm, cả người buồn bả. Sau khi dùng xong điểm tâm sáng, Lăng cận Dương ăn mặc chỉnh tề, xách tài liệu đi ra cửa. Nhưng người phía sau cũng không rời đi, vẫn theo anh đi ra tới ngoài cửa lớn. Bác sĩ Trương đi phía sau, vẻ mặt kiên nhẫn dụ dỗ cô, nhưng Đồng Niệm không để ý, vẫn đi phía sau Lăng Cận Dương. Xoay người lại thấy cô cong miệng lên, Lăng Cận Dương không nhịn được nở nụ cười, anh lấy tay kéo cô đến trước mặt, dịu dàng nói: “Anh trai muốn đi làm, em đi theo làm cái gì?” Đồng Niệm cau mày, cúi đầu không nói lời nào. Bác sĩ Trương thấy thái độ Đồng Niệm như vậy, xoay người cười đi vào dọn dẹp phòng bếp. Thở dài một cái, Lăng Cận Dương giơ tay đặt lên vai cô, trên mặt tươi cười, “Không muốn anh đi ra khỏi nhà sao?” Đồng Niệm ngẩn người, kiên định gật đầu một cái. Sự lệ thuộc này của cô làm Lăng cận Dương cảm thấy ấm áp, tư vị trong lòng không thể nói được. Anh ôm cô vào trong ngực mình, dán mặt của mình vào mặt cô, dịu dàng nói: “Niệm Niệm ngoan, anh trai phải đi làm. Nhưng anh hứa với em, nhất định sẽ về nhà rất sớm, được không?” Đồng Niệm cong miệng lên, lắc đầu liên tục. Nhìn bộ dáng không vui của cô, làm cho người ta thương xót, trong lòng anh không thể tức giận được. Cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, anh cố gắng dùng cách khác để dụ dỗ cô, “Em ngoan ngoãn ở nhà, tối về anh mua hạt dẻ rang đường cho em.” Ánh mắt yên tĩnh của Đồng Niệm hơi dao động, cô ngẩng mặt lên cao, nhìn ánh mắt tươi cười của anh, cò kè mặc cả, “Chuyện anh hứa trước đó nữa.” Nghe vậy, Lăng Cận Dương cười ra tiếng, trong khoảng thời gian này, mỗi đêm trước khi ngủ, Đồng Niệm sẽ quấn lấy anh bắt anh kể chuyện cổ tích, bắt anh mua một đống truyện thiếu nhi, mỗi đêm phải đọc cho cô nghe, dỗ cô ngủ. Hôm nay cô còn biết trả giá nữa chứ? Xem ra gần đây việc trị liệu cho cô rất có hiệu quả! “Được!” Lăng Cận Dương xoa đầu cô rồi hứa. Sau khi lái xe từ trong nhà ra, Lăng Cận Dương nhìn sau kính chiếu hậu, thấy Đồng Niệm vẫn còn đứng ở ngoài cửa lớn. Nhìn thấy cô chăm chăm nhìn thân xe của anh, không chịu nghe lời bác sĩ Trương đi vào nhà, trong lòng anh nhói một cái, thật muốn bỏ qua mọi thứ, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì để ở bên cạnh cô. Nhưng cuối cùng lý trí cũng thắng, anh nhanh chóng lái xe đi. Bóng dáng của cô nhanh chóng biến mất. Trở lại Lăng thị, trên bàn làm việc chất đầy văn kiện, xấp lớn xấp nhỏ đều có. Mặc dù giấu Lăng Trọng nhưng mơ hồ ông có thể hiểu được, nghe nói Đồng Niệm bị bệnh, ông cũng rất lo lắng, Lăng Cận Dương chỉ kể qua loa cho ông nghe, sợ ông nghe được không chịu nổi đả kích. Liên tiếp nửa tháng, bác sĩ Trương và Đồng Niệm sống chung với nhau rất tốt. Bác sĩ Trương rất thương yêu Đồng Niệm, bà luôn cẩn thận, chu đáo chăm sóc cho Đồng Niệm, Đồng Niệm cũng không bài xích bà mà còn chịu gần bà hơn. Đối với chuyện này, Lăng Cận Dương cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, cũng có thể chuyên tâm làm việc. Chỉ là mỗi sáng khi anh ra khỏi cửa, đều bị Đồng Niệm cò kè mặc cả. Mà anh càng dung túng thì cô càng được voi đòi tiên. Ngày hôm đó sau buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, bác sĩ Trương thấy bên ngoài trời rất ấm áp, liền dẫn Đồng Niệm ra bên ngoài phơi ánh nắng mặt trời, thuận tiện tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng trợ giúp cho việc trị liệu của cô. Dẫn cô đi tới vườn hoa, bác sĩ Trương một bước cũng không rời, kiên nhẫn cùng cô nói chuyện, thỉnh thoảng Đồng Niệm cũng lên tiếng nói mấy câu. Điện thoại di động trong túi reo lên, bác sĩ Trương dẫn cô đến bên ghế ngồi xuống, lúc này mới nhận điện thoại. Là điện thoại của em gái bà, hai người rất lâu không có liên lạc, vẻ mặt không nhịn được kích động, bà cũng không có rời đi chỉ đứng lùi về phía sau một chút, còn tầm mắt bà luôn nhìn Đồng Niệm. Nhìn thấy bác sĩ Trương đang cầm điện thoại nghe, Đồng Niệm rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cô lấy tay che ánh nắng mặt trời, trên người cảm thấy ấm áp và rất thoải mái. Lấy đồng hồ bỏ túi trên ngực ra, cầm ở trong tay vuốt vuốt, thảy qua thảy lại, khóe miệng tràn đầy nụ cười. Đột nhiên đồng hồ trượt khỏi lòng bàn tay cô rơi xuống phía trên mặt đất, phía trước chợt có người đi tới khom lưng xuống nhặt lên cho cô. “Là của em sao?” Người trước mặt đeo kính, trên đầu quấn một chiếc khăn choàng lớn bao phủ gần kín cả mặt. Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn người trước mắt, hiển nhiên không quen biết, gật đầu một cái, cầm đồng hồ trong tay rồi không nhìn cô ta nữa. Nhìn xuyên qua kính đeo mắt, An Hân nhìn thấy cô cầm đồ hồ trên tay, vẻ mặt càng thêm lo lắng, cô cười nói: “Có phải em tên Đồng Niệm không?” Đồng Niệm cũng không thích cô, nhíu mày trừng mắt nhìn cô, định đứng lên rời đi nhưng không ngờ nghe được cô nói một câu. “Em còn nhớ Vi Kỳ Hạo không?” Xoay người động tác hơi dừng lại, Đồng Niệm kinh ngạc quay mặt qua, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô. An Hân nhếch môi nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt liếc qua nhìn thấy người kia sắp cúp điện thoại, trầm giọng nói: “Em quên Vi Kỳ Hạo rồi sao?” Đôi mắt Đồng Niệm dao động, trong ánh mắt bình tĩnh thoáng qua cái gì, cô mím môi, sắc mặt từ từ biến hóa. Bác sĩ Trương cúp điện thoại, trước sau chỉ hơn một phút đồng hồ, bà thấy Đồng Niệm đang đứng ngơ ngẩn, vội vàng đi tới cầm tay của cô, “Có lạnh hay không?” Đồng Niệm lắc đầu một cái. Bác sĩ Trương cũng không có suy nghĩ nhiều, dẫn cô phơi nắng một lát nữa hai người mới cùng nhau về nhà. Sau khi kết thúc cuộc họp, Lăng Cận Dương trở lại phòng làm việc, anh vừa ngồi xuống, điện thoại di động trên bàn liền vang lên, “Cậu Lăng, cậu có thể thể về nhà sớm một chút không?” Nghe được giọng nói của bác sĩ Trương, ’ Lăng Cận Dương liền biến sắc mặt, lập tức nhíu mày, “Niệm Niệm đã xảy ra chuyện gì?” “Không có chuyện gì lớn lắm” Bác sĩ Trương vội vàng giải thích, “Đồng tiểu thư phát giận không chịu ngủ trưa.” Trái tim bóp chặt lại thả ra như cũ, Lăng Cận Dương cúp điện thoại, liếc nhìn đồng hồ, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều. Cô gái này, lại tức giận, tuần này cô đã gây náo ba lần rồi! Tuy nói vậy nhưng anh vẫn rất dung túng cô, gạt tất cả mọi chuyện qua một bên, Lăng Cận Dương thu đồ đạc xong, rời khỏi công ty, lái xe trở lại biệt thự. Sau khi trở lại biệt thự, Lăng Cận Dương đẩy cửa phòng ngủ ra, liền bắt gặp người ngồi trên ghế sofa không chịu ngủ. Sau khi nhìn thấy anh, Đồng Niệm vui mừng ngẩng đầu lên, khóe miệng mím chặt nở ra nụ cười, cô từ trong ghế sofa nhảy dựng lên, chạy về phía anh, ôm lấy cổ anh, hôn một cái thật to lên mặt anh, vui vẻ gọi, “Anh trai!” Mỗi khi gặp thời khắc này, đáy lòng Lăng Cận Dương bị một loại tình cảm ấm áp xâm chiếm tràn đầy, anh thích Đồng Niệm toàn tâm toàn ý đối với anh, không muốn rời xa anh, nhưng anh lại muốn cô mau chóng khỏe mạnh hết bệnh. Chỉ là sau khi cô hết bệnh, sự lệ thuộc không muốn xa rời của cô sẽ biến mất không còn sót lại chút gì. Dùng xong cơm tối, Lăng Cận Dương dẫn cô trở lại phòng ngủ, như thường lệ cho cô tắm. Trong bồn tắm Đồng Niệm thoải mái ngâm mình trong nước ấm. Chơi đùa với bọt xà phòng, thỉnh thoảng còn thổi bọt xà bông lên mặt anh. Lăng Cận Dương đối với cô một chút bực bội cũng không có, tùy tiện để cho cô vui đùa, trên mặt anh nở nụ cười, động tác êm ái chà tắm cho cô. “Anh.” Đồng Niệm mở to hai mắt, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi anh: “Kỳ Hạo đâu?” Động tác trên tay dừng lại, Lăng Cận Dương không dám tin nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng, “Em nhớ đến Kỳ Hạo là ai rồi sao?” Đồng Niệm cau mày, hình như suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu: “Em không nhớ ra.” Lấy tay vỗ mặt cô, trước mặt cô Lăng Cận Dương không dám có biểu lộ gì khác thường, chỉ cười nói: “Ngoan, từ từ rồi suy nghĩ.” Đồng Niệm nghe lời của anh, cười gật đầu một cái, tiếp tục ngoan ngoãn tắm. Ôm cô trở về phòng ngủ, Lăng Cận Dương cầm truyện cổ tích lên, lật tới truyện cô bé lọ lem, chất giọng đậm đà vang bên tai cô, cho đến khi cô nhăm mắt lại ngủ thật say. Sau khi nhìn thấy cô đã ngủ, sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, anh đi dậy ra khỏi phòng ngủ, bước xuống lầu. “Bác sĩ Trương.” Lăng Cận Dương ngồi ở trên sofa, kêu bà đến hỏi thăm: “Hôm nay Niệm Niệm có gặp qua ai sao?” Bác sĩ Trương lắc đầu một cái, “Không có, hôm nay không có ai.” Ngừng lại, bà lại nói: “Buổi trưa tôi có dẫn Đồng tiểu thư ra vườn hoa bên ngoài tản bộ.” Lăng Cận Dương cúi thấp mặt, ’đl/q"d cũng không có phát hiện khả nghi gì trên người bác sĩ Trương, sau đó liền để bà rời đi. Không lâu sau đó, anh lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại. Ban đêm trong thư phòng, chỉ có một chiếc đèn bàn chiếu sáng. Máy vi tính xách tay trên bàn đang phát hình trong camera. Lăng Cận Dương ngồi trước bàn đọc sách, con mắt chăm chú nhìn màn hình, anh bảo người quản lý camera đưa đoạn phim buổi trưa hôm nay và tất cả chỗ đặt camera đến kiểm tra. Hình ảnh camera ghi lại cũng không có gì khác thường, cuối cùng đến hình ảnh trong vườn hoa, Lăng Cận Dương hết sức để ý. Trong màn hình anh nhìn thấy bác sĩ Trương dẫn theo Đồng Niệm đi ra ngoài, hai người vừa đi vừa cười, lại thấy Đồng Niệm ngồi trong ghế cúi đầu chơi đồng hồ bỏ túi. Trong giây lát, trong video xuất hiện một bóng người. Người nọ cuối thấp đầu, trên đầu quấn một chiếc khăng quàng cổ thật to che gần hết mặt, trên mặt cũng có đeo kính, căn bản là không nhìn thấy được mặt. Bộ dáng như vậy lập tức làm cho Lăng Cận Dương hoài nghi, anh nhìn thấy người nọ chồm hổm xuống, giúp Đồng Niệm nhặt đồng hồ, rồi sau đó cũng không có cử động gì, xoay người rời đi. Như vậy đứng dậy hình như có cái gì đó không đúng. Kéo đoạn video ngược trở lại, Lăng cận Dương thả chậm tốc độ, quan sát kỹ lần nữa. Anh nhạy bén phát hiện, sau khi người kia nhặt đồng hồ lên, hướng về phía Đồng Niệm nói câu gì đó, chỉ là camera không có âm thanh nên không nghe được. Lăng Cận Dương híp một mắt lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tấm vải che mặt, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. Anh lại thả chậm video gấp đôi, ánh mắt nhìn qua cổ tay người nọ, anh nhìn kỹ thấy đồng hồ trên cổ tay người nọ có chút quen thuộc. Trầm ngâm một lát, hai mắt Lăng Cận Dương hơi khép lại đột nhiên mở ra, đồng hồ đeo tay kia là lúc đính hôn anh tặng cho An Hân. Mặc dù anh chưa từng đeo cho cô nhưng anh vẫn nhớ. Xoay người đến gần ghế xoay, ánh mắt lăng Cận Dương yên tĩnh lại. A A A—— Người trong phòng ngủ đang ngủ say, thấy ác mộng hét lên giật mình tỉnh lại. Đồng Niệm kinh sợ ngồi dậy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trước mắt thoáng qua những hình ảnh kia, trong tròng mắt chỗ sâu nhất thoáng chốc đại biến, kéo theo nỗi sợ hãi, làm cho trái tim cô thít chặt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]