Editor: Nguyen Hien.
Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, không khí rất ấm áp.
Đồng Niệm đẩy cửa phòng bệnh đi vào, liếc mắt đã thấy người đàn ông đang ngồi tựa nửa người vào giường.
Tiếng bước chân vang lên, Vi Kỳ Hạo đang thất thần chợt giật mình, chậm rãiquay đầu, ánh mắt ngừng lại trên khuôn mặt Đồng Niệm, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.
“Như thế nào, vết thương của anh còn đau không?”
Đồng Niệm đi tới bên cạnh giường bệnh, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, cúiđầu nhìn về phía bụng của anh, nơi đó băng gạc vẫn như cũ quấn thậtchặt.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn đau.” ViKỳ Hạo ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, nhìn anh có vẻ hơi uể oải, nhưngđôi mắt đã khôi phục sáng ngời.
Đồng Niệm nhìn chung quanh, cũngkhông thấy người nhà của anh, cô bưng nước trên bàn đưa cho anh, đợi sau khi anh uống xong, mới cất ly đi.
Trong phòng bệnh rất ấm áp,Đồng Niệm mặc áo khoác, ngồi một hồi cảm giác hơi nóng. Cô nhíu mày nhìn sang, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt tiều tụy của Vi Kỳ Hạo, liền hỏi: “KỳHạo, đêm đó các anh đánh nhau vì chuyện gì vậy?”
“Bởi vì chuyện lúc trước thôi.” Vi Kỳ Hạo trả lời rất khéo léo.
Ánh mắt Đồng Niệm tối sầm lại, trong lòng hơi do dự, lại nhịn không đượcmuốn chứng thực cái gì đó, “Anh ta cố ý làm anh bị thương sao? Hay là…vô ý?”
Nghe được câu hỏi của cô, Vi Kỳ Hạo nhăn mày lại tức giận, “Em nghi ngờ anh sao?”
Lúc cô hỏi, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vẻ mặt anh, từ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577899/chuong-71-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.