Ánh mặt trời chiếu xuống vào buổi sáng, cả khu vườn nhà họ Vi tràn ngập hoa thơm và tiếng chim hót, trong phòng khách các vật dụng cổ xưa quý giámang đậm phong cách cổ điển vào thời kỳ Minh Thanh tản mát ra hơi thởnồng đậm, bộ ghế sofa được làm bằng gỗ Tử Đàn quý hiếm được điêu khắcrất tinh xảo, Từ Lỵ nghiêm mặt, nhìn Vi Kỳ Hạo cả đêm không về nhà,trong lòng cực kỳ tức giận.
Đứa con trai này từ nhỏ đến lớn điềunghe lời bà, thế nhưng tối hôm qua lại không thèm nhận điện thoại củabà, nhất định là vì người phụ nữ đó!
“Con còn biết quay về nhàsao?” Từ Lỵ trầm mặt, chớp mắt lướt nhìn vết thương trên mặt anh, lặptức đi tới, “Mặt của con bị sao vậy?”
Thấy bà đưa tay, theo bảnnăng Vi Kỳ Hạo lui về phía sau, anh xoay người ngồi dựa trên ghế, nóicho có lệ: “Không có chuyện gì, con không cẩn thận nên đụng trúng mộtcái thôi.”
Nâng mặt anh lên Từ Lỵ nhìn một chút, thấy sống mũianh sưng đỏ, vừa tức vừa thương. Từ nhỏ đến lớn bà luôn xem anh như bảobối, chưa từng để cho anh bị thua thiệt với ai, hôm nay thì tốt rồi, vìmột người phụ nữ, mà đánh nhau?
Đúng là Tai họa!
“Con đánh nhau cùng ai vậy?” Kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh, Từ Lỵ lạnh giọng hỏi.
Vi Kỳ Hạo cười đùa giả bộ ngớ ngẩn, không trả lời, lấy bánh bao anh muara, nịnh bợ: “Mẹ nhân lúc còn nóng mẹ mau ăn đi, sáng sớm con phải đixếp hàng mới mua được đó.”
Từ Lỵ nhìn bánh bao còn nóng hổi, tứcgiận trong lòng cũng nguôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577889/chuong-66-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.