Edit: Cat Bị ép hỏi như vậy làm cho sắc mặt Đồng Niệm trắng bệch, trong lòng cô nhói lên, cắn môi không nói gì. Một lát Vi Kỳ Hạo bưng nước đến mắt thấy Đồng Niệm không còn ở đó nữa, cười hỏi: “Niệm Niệm đâu?” Sắc mặt Từ Lỵ xanh mét, quay đầu trừng mắt nhìn đứa con nhà mình tức giận nói: “Vi Kỳ Hạo, con dám gạt mẹ? Người không rõ ràng như vậy mà con cũng mang vào nhà mình?” Vẻ mặt Vi Kỳ Hạo đại biến, túi xách Đồng Niệm không còn ở dây, cũng đoán đoán đượcnguyên nhân: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?” Từ Lỵ tức giận đến không thở nổi, giọng lên cao: “Con còn bao che cho nó? Nó với Lăng Cận Dương làm loạn, mọi người bên ngoài đều biết con không biết sao?” Vi Kỳ Hạo mím môi, mày kiếm nhăn lại, anh không biết tại sao mẹ lại biết được, nhưng chuyện này có vẻ khó giải quyết rồi. Từ Lỵ tức giận đến đau ngực, run rẩy đưa tay chỉ vào anh: “Con muốn làm mẹ tức chết sao! Giới thiệu cho con nhiều người tốt như vậy lại không cần, đi kiếm một thứ hàng rách nát!” “Mẹ, chờ con trở về giải thích cho mẹ sau——” Kiềm chế cơn tức trong lòng, Vi Kỳ Hạo cố không giải thích thêm. Đồng Niệm bỏ đi, anh rất lo lắng. Anh vội lấy chìa khóa xe nhanh như chớp chạy đi, không quay đầu lại. Từ Lỵ không thể giận hơn nữa, cầm túi xách chạy theo bóng anh đang đi xa, tức giận đến chảy nước mắt. Trên cầu thang, Vi Minh Xa bước đi thong thả xuống dưới, khuôn mặt lạnh lùng không có chút hờn giận. Một hơi chạy ra khỏi nhà họ Vi, Đồng Niệm ngồi lên taxi, ngồi phía sau xe, mặt cô trắng bệch, đôi môi không còn chút máu, đôi mắt nhiễm tầng hơi nước dày. Chuông di động vang lên bám riết hông tha, lái xe nhìn từ kính thấy vẻ mặt cô không tốt, thử hỏi: “Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Đồng Niệm lấy lại tinh thần cúi đầu nhìn chằm chằm cái tên trên di động, khóe mắt ê ẩm khó chịu. Cô lướt ngón tay, tắt máy. Ngoài cửa sổ xe biển người mờ mịt, cô lại không tìm thấy một nơi để mình được an tâm. “Đi lên núi.” Đồng Niệm tựa đầu lên cửa kính xe, vô lực thì thầm, cô không thể về nhà được. Lái xe theo lời mà đi, chạy đến đỉnh núi, thả cô xuống rồi lại quay đầu về đường cũ. Trên đỉnh núi không một bóng người. Trời chiều xa xa dần buôn ánh nắng yếu ớt, sắc trời dần ảm đạm lại. Đồng Niệm ngồi trên ghế đá, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Kỳ thật người ta nói đúng, quá khứ của cô như vậy, làm sao xứng đôi với Vi Kỳ Hạo? Đồng Niệm cúi đầu, nhìn ngón tay mảnh khảnh khẽ cười ra tiếng: “Đồng Niệm, đáng đời mày!” Đúng, cô xứng đáng bị người ta miệt thị, bị người ta chửi bới! Ai bảo lúc trước cô sai lầm cuối cùng lại đi đến kết cục này! Trên con đường lên núi uốn lượn, cảnh vật trong trẻo là một chiếc Mc Laren, người đàn ông từ xa nhìn thấy bóng dáng của cô, anh dừng xe ở bên cạnh rồi đi tới. Có người tới gần mình, Đồng Niệm quay đầu nhìn thấy người đến là anh, đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó trong đầu như nổ tung. “Lăng Cận Dương, lại là anh?” Đồng Niệm hung hăng trừng mắt nhìn anh, rung giọng chất vấn, có thể khẳng định việc này nhất định là có liên quan đến anh. Người đàn ông bình thản ung dung ngồi xuống cạnh cô, mày kiếm nhíu nhíu, thẳng thắn nói: “Anh đã nói từ trước rồi, em đừng có mà muốn phủi sạch quan hệ với anh.” Ngón tay mảnh khảnh siết chặt, đôi mắt đen của Đồng Niệm đầy lửa giận, ngực thở phập phồng. Cô đứng lên đi xuống núi, nếu ngồi đây nữa cô thật sự muốn giết người! Thấy cô xoay người đi, Lăng Cận Dương nhanh tay đè bả vai cô lại, thuận thế ôm cô vào trong ngực. “Hỗn đản!” Đồng Niệm giãy dụa trong ngực anh, dùng tay chân đánh anh: “Anh buông, buông ra!” Cảm xúc của cô quá mức kích động, Lăng Cận Dương không dám kích thích cô thêm nữa, để cô phát tiết lên mình. Bàn tay dừng trước ngực anh, ra sức rất mạnh mang theo đầy sự tức giận. Nửa ngày, Đồng Niệm thở hổn hển hạ đôi tay mình, trên trán đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt cô đỏ lên cố nén nước mắt, không để mình khóc trước mặt anh. Người trong ngưc dần im lặng, Lăng Cận Dương cúi đầu, ánh mắt khóa trụ trên người cô, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, anh sẽ không buông tay em, cho tới giờ anh chưa hề buông tay em!” Ở chỗ ngực dâng lên một trận co rút đau đớn, Đồng Niệm dùng toàn lực đẩy anh ra, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy dõi theo anh lạnh lùng cười to: “Anh không buông tay tôi ư?” Lăng Cận Dương thấy trong mắt cô là sự bi thương, ánh mắt anh mờ mịt, mím môi không giải thích. Dùng sức hít hít cái mũi, hốc mắt Đồng Niệm chứa đầy nước mắt, cô không hề chớp mắt mà lại trừng mắt nói với anh: “Vậy đứa nhỏ đâu?” Mu bàn tay nổi gân xanh, sắc mặt Lăng Cận Dương thay đổi, ánh mắt như chim ưng nhìn cô, môi mỏng thoáng chốc biến thành đường thẳng. Đồng Niệm buồn bã cười, vẻ mặt như lâm vào vực sâu thống khổ, không thể tự kiềm chế: “Anh đã làm những gì, anh quên hết rồi sao?” “Đồng Niệm ——” Lăng Cận Dương nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng, người ta không thấy rõ sương mù trong mắt anh. “Ha ha…” Cô nhẹ nhàng cười, khuôn mặt bi thương khiến người ta đau lòng. Cô vĩnh viễn không quên được ngày đó, lúc mở mắt ra, đứa con của cô đã không còn nữa, không còn nữa! Anh buông tình yêu của bọn họ, cô có thể không hận nhưng đứa con thì khác. Lúc sinh mệnh vô tội kia bị bóp chết, cô làm sao có thể không hận, làm sao tha thứ được?! Đồng Niệm ngẩng đầu, thu những giọt nước mắt lại ánh mắt sắc nhu dao như đâm xuyên vào trái tim đối phương: “Lăng Cận Dương, anh nghĩ có thể cứu vãn sao?” Cô cười hỏi, tiện đà rống to như người bệnh tâm thần: “Anh đừng mơ tưởng! Đời này tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh, sẽ không bao giờ——” Đôi chân mày của Lăng Cận Dương nhăn lại, khuôn mặt đẹp trai phủ đầy băng lạnh, anh một tay ôm lấy cô vào trong ngực, hoàn toàn không để ý đến cô đang đánh mình, trực tiếp nhét người vào trong xe. Khóa cửa xe lại xong, Lăng Cận Dương chế trụ người cô xuống dưới, hôn lên chóp mũi của cô, tức giận nói: “Đồng Niệm, em muốn đứa nhỏ phải không? Được rồi, anh cho em!” Dứt lời, anh để cô ngồi bên ghế, sau đó khởi động lái xe rời đi. Cửa xe bị khóa, Đồng Niệm cảm giác không ổn, cô mở di động ra, bối rối muốn gọi điện cho Vi Kỳ Hạo nhưng điện thoại vừa mới được chuyển máy, liền bị anh cướp ném ra bên ngoài. Từ điện thoại, Vi Kỳ Hạo vừa mới nghe được âm thanh của cô rồi biến mất không thấy, khuôn mặt tuấn tú lo lắng cực độ. Anh kết luận Đồng Niệm bị người đàn ông kia mang đi, nghĩ đến thôi anh vội đánh xe ngoặt lại. Di động bị xe cán qua, nghiền nát. Trong lòng Đồng Niệm hoảng hốt dùng hết sức giãy dụa, nhưng anh thoải mái kiềm chế cô, cho cô biết có giãy cũng vô dụng. “Đêm nay không ai cứu được em đâu!” Lăng Cận Dương bình tĩnh giẫm chân ga, trong ánh mắt kinh hoàng của cô tốc độ được đẩy lên cao nhất. Không bao lâu sau, anh lái xe vào một căn biệt thự. Biệt thự có cánh cửa sắt màu đen lớn mở ra, “phanh” một tiếng rồi đóng lại, ban đêm nguy hiểm này không có ai giúp đỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]