Edit: Cat
Nửa vòng tròn sân khấu, giữa một ánh đèn chiếu xuống thắp sáng ngay chính diện. Trước đàn dương cầm màu đen, người đàn ông tao nhã ngồi trên ghế, sườn mặt hơi hạ xuống, phác họa những vòng ánh sáng lãnh liệt xung quanh
Phía trước đàn dương cầm, Đồng Niệm đứng trước cây microphone, cái loại sắc thái cũ này vẫn tỏa ra thương cảm nồng đậm.
Người đàn ông cúi đầu, sờ nhẹ lên những phím đàn đen trắng, các đốt ngón tay thon dài mở ra, đầu ngón tay lướt qua một chuỗi âm thanh.
Mở cuốn nhạc phổ ra, vừa đúng là một ca khúc ưu thương, Ánh trăng sáng.
Hai tròng mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm giai điệu ca khúc, ngón tay nhẹ nhàng di động, làn điệu dễ dàng chậm rãi phiêu tán thoát ra.
Nghe được tiếng nhạc vang lên, đôi mắt Đồng Niệm trong suốt trầm lại, cô hít một hơi sâu tiếng hát thanh thuần theo giai điệu ca khúc vang lên.
Ánh trăng sáng, trong lòng có một nơi nào đó
Sáng lên rồi lạnh lẽo như vậy
Mỗi người, đều có những khúc bi thương
Muốn che giấu nhưng không thể được
......
Anh là người em không thể tổn thương
Muốn quên đi nhưng lại không kiềm được nhớ mong
Giống như dòng nước trôi lang thang
Trói chặt vào em, không thể rời đi
......
......
Dưới sân khấu mọi người như nín thở, cả thể xác và tinh thần đều bị tiếng đàn du dương và tiếng hát linh hoạt kỳ ảo hấp dẫn, thật lâu không thể kiềm chế.
Trong đám người, An Hân ngẩng đầu lên hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577882/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.