Edit: Cat
Ngoài cửa phòng, Vi Kỳ Hạo thở hổn hển, đôi mắt cao thấp đánh giá cô, đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Em không sao chứ?”
Sáng nay anh nghe nói chuyện hôm qua, anh tức giận đến thẳng nhà họ Lưu, muốn đem thằng kia ra đánh một trận! Nhưng tối qua Lưu Tranh bị cảnh sát mang đi, nói là có tội cố ý đả thương người.
Đồng Niệm tới gần ôm anh, cúi đầu nói: “Không có việc gì.”
Hai tay vỗ về bả vai của cô, ánh mắt Vi Kỳ Hạo nóng bỏng, giọng điệu lộ vẻ ra lệnh: “Đồng Niệm, từ nay về sau em gặp chuyện gì, trước tiên phải nói cho anh biết! Nhớ kỹ, bất cứ chuyện gì?!”
Trong lòng dâng lên sự ấm áp, Đồng Niệm mím môi cười khẽ, trịnh trọng gật đầu cam đoan với anh: “Được, tôi đáp ứng.”
Nghe vậy, hai người nhìn nhau cười, ánh mặt trời buổi sáng sáng lạn, dâng lên một mảng ấm áp ngọt ngào.
Lái xe đi vào tòa nhà Lăng thị, Vi Kỳ Hạo nhìn cô đi xa, khóe miệng cười khẽ. Lập tức nghĩ đến cái gì đó, nụ cười dần thu lại. Sáng nay anh đến nhà họ Lưu tính sổ, lại không tìm được người. Anh đương nhiên không tin Lưu Tranh đả thương người lại cố ý tự thú nhận tội. Đêm đó ở quán bar, bộ dạng Lưu thiếu gia kia ương ngạnh sao có thể dễ dàng chịu thua? Huống chi còn có Lưu gia, quả quyết không thể trơ mắt nhìn đứa con trai duy nhất ngồi tù?!
Có thể chỉ trong một đêm làm cho sự tình thay đổi bất ngờ, ở cái thành phố này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577877/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.