Edit: Cat
Thời điểm chạng vạng, Lan Uyển rất yên tĩnh. Cánh cổng cao bên ngoài sân in từng mảng lớn mơ hồ. Ở giữa hình ảnh mờ ảo kia, mộtbóng dáng đang đứng lặng đó, ngơ ngác, thật lâu sau cũng không di động nửa bước.
Lăng Cận Dương hai tay nắm chặt, sợ sệt đứng tại chỗ. Anh lấy một điếu thuốc ra đưa lên môi. Cái bật lửa Ligne bằng bạch kim trong tay phản xạ ra những ánh sáng trắng xóa.
Bật mạnh vào cái bật lửa, một tiếng đinh vang lên, ánh lửa lóe lên, có thể thấy rõ khớp xương ở ngón tay anh đang run rẩy không chút sức lực.
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương co chặt lại, đôi môi mím chặt, anh vứt điếu thuốc một bên xuống đất, đưa chân giẫm lên hung hăng nghiền nát.
Trước mắt hiện ra cặp mắt trống rỗng yên lặng, đáy mắt đau thương của cô làm cho anh không thở nổi, loại tư vị đau đớn này từng trận từng trận tràn vào tim phổi anh.
Một lát sau, ở bên ngoài biệt thự sáng đèn xe, một chiếc xe BMWs màu đen đi vào, Tống Đào dừng xe nhanh chóng bước vào bên trong. Anh liếc mắt một cái nhìn thấy người đứng ở hành lang, động tác càng cấp bách thêm.
“Lăng thiếu——” Tống Đào mang túi cấp cứu trong tay theo đi tới bên người anh hỏi: “Tình huống bên trong rất nghiêm trọng sao?”
Hai tròng mắt sáng ngời của Lăng Cận Dương chìm xuống, miệng khó khăn nói ra từng chữ: “Cô ấy giống như ba năm trước.”
“Đừng lo lắng.” Tống Đào đưa tay đè bở vai của anh lại, giọng an ủi: “Tôi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577861/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.