Bên tai là hơi ấm, trong lời nói của anh rất nóng, sắc mặt Đồng Niệm bỗng dưng đỏ lên, đôi mắt nhìn trừng trừng. Cô nhìn chằm chằm cái người mang gương mặt tà mị trước mặt, hạ giọng quát: “Lăng Cận Dương, sao anh không chết đi?!”
Người đàn ông cười yếu ớt ra tiếng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang giận dữ, anh nhếch môi: “Anh chết thì em làm sao bây giờ? Em chết cùng anh đi?!”
Đồng Niệm tức giận trở mình xem thường, nghĩ thầm nếu anh chết cô sẽ đốt pháo ăn mừng không chừng đó! Nhưng cô không nói ra, chỉ vuốt tóc không nhìn anh.
Mắt nhìn thấy đáy mắt cô đang có ý, Lăng Cận Dương không hỏi, cũng đón được suy nghĩ trong lòng cô. Anh lười so đo với cô, chỉ cúi đầu muốn cởi bỏ áo ngủ, dừng lại cắn trước ngực cô một cái.
Ngực bị đau, Đồng Niệm hoàn hồn, mắt thấy trước ngực lạnh lẽo cô tức giận đến sục sôi nhưng cô còn chưa ra động tác gì, thì người kia đã ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn cô hỏi: “Em thực sự không mặc áo ngực à?”
Đồng Niệm tức giận, ngực thở hổn hển, gặp qua người khi dễ người rồi nhưng không ai như anh!
Tuy rằng ánh mắt của cô nguy hiểm nhưng người kia bị sự lơ đãng và ngực phập phồng của cô hấp dẫn,, anh không sợ con mèo nhỏ ở trước mặt đang giơ móng vuốt, vẫn như cũ không dời tầm mắt mình đi.
Đồng Niệm tức giận quay cuồng, không nghĩ nhiều, cô đưa mặt mình lên há miệng cắn cằm anh một cái, hung hăng dùng sức.
“Ah đau!”
Lăng Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/577844/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.