“Cạch”
Hé nhẹ cánh cửa rón rén bước vào trong.Tôi bất ngờ xúc động khi nhìn thấy hình ảnh người đàn ông với thân hình gầy guộc trơ trọi đang nằm co rúm bé xíu trên chiếc giường bệnh kia.Nếu không nhờ vào cái tên và quê quán y tá nói thì xém chút tôi đã không còn nhận ra anh ta chính là Hoài Tâm nữa rồi.
Có thể nghe thấy tiếng bước chân nên Hoài Tâm quay người lại, ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi nhưng lúc này anh ta lại tưởng rằng mình đang bị ảo giác hay thế mà là liên tục dùng tay dụi vào mắt. Tôi liền cất tiếng.
– Anh Tâm, sao lại thành ra như thế này?
Giọng nói này nghe rất quen tai còn cả người đang đứng trước mặt, cô ấy chính là Ngọc Châu.Đây là sự thật chứ không phải là mơ nữa rồi.Hoài Tâm bồi hồi xúc động.
– Là em đúng không?Không ngờ có ngày được gặp em trong một tình cảnh éo le thế này.Sao em biết anh đang ở đây?
Không phải là tôi cố tình muốn tìm anh ta mà do muốn tránh mà không khỏi, tôi đã từng rất sợ và cố để quên đi anh ta nhưng có lẽ ông trời không muốn tôi cả đời phải trốn chạy với quá khứ của mình nên mới tạo ra một cuộc gặp gỡ trái ngang như thế này.Nếu đã là định mệnh thì tôi buộc phải đối mặt, từ từ tiến về phía trước tôi nắm chặt lòng bàn tay mình lại.
– Đúng, là tôi, cô gái ngày xưa đã từng rất yêu và bị chính anh phụ bạc bỏ rơi đây.
Câu nói này như hàng ngàn mảnh vỡ thuỷ tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gai-mot-con/437902/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.