Trước những lời lẽ đe dọa của bà Phượng, Thành Trung lúc này như một con cừu non bị dồn vào chân tường, anh đang cảm thấy rất mệt gần như không thở nỗi bởi những việc làm của mẹ mình dù biết đó là lòng tốt nhưng đối với Thành Trung việc sống và kết hôn với người mình không yêu đấy như một cực hình. Bất giác trong đầu anh chợt nhớ đến hình ảnh Bình An mỉm cười cùng với gương mặt thánh thiện của Ngọc Châu nó như tiếp thêm sức mạnh giúp Thành Trung có đủ dũng khí để đối diện với mẹ mình, hai tay nắm chặt anh nghẹn ngào nói.
– Con xin lỗi ba mẹ, con không thể yêu và kết hôn với Hải Yến được, mong ba mẹ hiểu và thông cảm cho con.
Không gian bên trong căn biệt thự rộng lớn bỗng trở nên trầm tĩnh hẳn, trước cuộc chiến không khoan nhượng giữa hai mẹ con Thành Trung người khó xử nhất vẫn chính là ông Thành. Cùng là phận cánh mày râu với nhau hơn ai hết ông hiểu rất rõ nỗi khổ của con trai nhưng ông cũng biết rõ tính tình cố chấp của vợ mình. Nhận thấy cuộc chiến này nếu ông vẫn tiếp tục ngồi yên thì sẽ có chuyện không hay, ông Thành thở dài một hơi rồi lên tiếng.
– Thôi được rồi, hai mẹ con bà người nhường nhịn nhau một tiếng cho yên nhà vui cửa.Chuyện gì thì cũng có cách giải quyết.
Nói đến đây ông Thành bỗng im lặng, vẻ mặt trầm ngâm nhìn sang Thành Trung nhẹ giọng
– Con về đi, chuyện này để ba lựa lời khuyên mẹ con.
Dứt lời ông quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gai-mot-con/437889/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.