Đọc xong tờ giấy chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có một cảm giác là lạ khó hiểu, tôi mỉm cười đặt mảnh giấy xuống bàn sợ kẹt xe trễ giờ tôi lập tức trở vào phòng thay đồ sẵn rồi ra ngoài ăn sáng.Từ căn hộ của Thành Trung qua bên nhà hàng cũng mất khoảng 30 phút đồng hồ lái xe nên tôi phải tranh thủ.Dẫu biết trong thời gian qua anh Trung đối đãi với tôi rất tốt nhưng tôi luôn tự nhủ với lòng rằng không được quên thân phận của mình là một người mẹ đơn thân hơn nữa còn là một nhân viên dưới quyền quản lý của anh ấy.
– Châu em đến rồi hả? Nay ông chủ đâu sao em đi làm một mình?
Hằng ngày Thành Trung đều cho tôi hoá gian xe đến nhà hàng, hôm nay anh ấy bận việc tôi phải tự bắt taxi đi làm chả trách chị Liên thắc mắc cũng là điều hiển nhiên, tôi mỉm cười nói
– Dạ hôm nay ông chủ có việc gì đó nên không thể cho mẹ con em đi nhờ xe được, em sợ trễ giờ mới tranh thủ đến sớm tưởng có mình em hoá ra chị còn sớm hơn.
Chị Liên là quản lý của nhà hàng và cũng là bạn thân của Thành Trung, chị ấy thay mặt ông chủ quản lý mọi việc từ sổ sách cho đến những chuyện nhỏ nhặt nhất và rất được anh tin tưởng.Những ngày tôi mới đến mọi người trên dưới ai cũng sì sầm to nhỏ họ hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi với Thành Trung nhưng rồi nhờ có chị Liên, chị ấy là bạn của anh Trung và cũng hiểu phần nào câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gai-mot-con/437882/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.