Phạm Hiếu Từ nghe vậy cũng có chút mong chờ, hắn ta không biết rằng ở phía trước sẽ có gì có thể khiến hắn ta vui vẻ đây, nhưng sau đó thì Vương Ngữ Ninh liền chủ động bước đến chỗ của hắn. Hai người họ bây giờ đã ở rất sát gần nhau rồi, vốn dĩ Phạm Hiếu Từ còn định đưa tay chạm vào gương mặt của cô, thì cô lại tránh né sang một bên, nhìn hắn ta một cái, rồi nói:
- Phạm Hiếu Từ, chắc anh hận tôi lắm đúng không?
- Hận? Không hề... Ninh Ninh của anh vừa xinh đẹp, giỏi giang lại còn thông minh như vậy. Làm sao anh có thể hận em chứ, đổi lại em còn dạy anh rất nhiều chuyện, ví dụ như là... Đừng tin ai quá nhiều, đúng không... Rose?
Nhưng Vương Ngữ Ninh không sợ hãi, chuyện Phạm Hiếu Từ biết cô là Rose thì cô cũng sớm đoán ra rồi, không chỉ thế mà đến chuyện cô là đồ đệ của Phạm Thiểm, người đã giúp Phạm Duy lên làm đường chủ của Phạm gia, có lẽ hắn ta cũng đã biết rồi. Chỉ là Vương Ngữ Ninh không nghĩ một kẻ điên như Phạm Hiếu Từ lại có thể bình thản khi nhắc đến như thế, nhưng bây giờ không phải khoảng thời gian để cho cô thư thả, với một kẻ nhue Phạm Hiếu Từ thì hắn càng bình thản thì càng nguy hiểm hơn.
- Ninh Ninh, anh có chuyện muốn hỏi em.
- Còn có chuyện gì sao?
- Tại sao em lại chọn Hoắc Dạ, thay vì chọn anh! Anh có gì không tốt hơn hắn ta sao?
Nhưng Vương Ngữ Ninh lại cười cợt một cái, ngay lập tức thay đổi ánh mắt thành hung ác nhìn về phía của Phạm Hiếu Từ, nhẹ nhàng thốt ra năm chữ.
- Vì anh từng giết tôi.
Phạm Hiếu Từ kinh hãi mở to mắt nhìn, hắn ta giết cô khi nào chứ? Rõ ràng là từ đầu hắn ta vẫn luôn nhẹ nhàng, còn giúp cô trừng phạt Đào Mị nhiều lần, vậy thì làm sao mà hắn ta có thể ra tay giết cô chứ? Có lẽ Phạm Hiếu Từ nghĩ rằng cô đang nói đùa, nên hắn ta liền cười một cái, đáp lại:
- Anh giết em? Khi nào chứ?
- Đánh gãy chân của anh trai tôi, phế hai tay của tôi, sốc điện, kẹp ngón tay, hãm hiếp, tiêm chất cấm vào người tôi, đe dọa tính mạng của chị dâu tôi ép buộc anh trai tôi phải đưa văn kiện mật, cướp đoạt Vương thị, khiến Vương gia tận diệt... Những chuyện này, anh có dám thề là chưa từng nghĩ sẽ ra tay hay không!
Phạm Hiếu Từ ngạc nhiên, dù rằng mục đích ban đầu hắn muốn ở bên cạnh Vương Ngữ Ninh không hề đơn thuần, nhưng những chuyện mà cô vừa nói đều không giống hành xử của một con người. Thay vào đó thì chính là một con quái vật, tuy nhiên Phạm Hiếu Từ không phản đối, vì trong lúc nào đó hắn cũng đã từng nghĩ đến chuyện sẽ tận diệt Vương gia, lấy hết tài sản của Vương gia để củng cố địa vị của hắn ta.
- Ninh Ninh, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ làm hại em.
- Vậy sao? Anh không làm hại tôi nhưng anh lại làm hại những người xung quanh tôi. Phạm Hiếu Từ, anh nghĩ rằng như vậy là đang bảo vệ tôi? Tôi phải cảm kích anh sao?
Phạm Hiếu Từ vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng lúc này hắn ta nhìn xung quanh thì lại thấy có rất nhiều cảnh sát đã đến, ánh mắt của hắn lập tức thay đổi và hằn lên tia máu, không nói lời nào liền lấy một con dao trong túi ra rồi bắt lấy cô làm con tin, hắn kề dao lên cổ của cô, hung hăng nói:
- Con khốn, mày cố ý kéo dài thời gian đúng không!
- Phạm Hiếu Từ, rõ ràng anh có thể sống rất tốt... Tại sao lại rơi vào con đường này... Anh không thấy tiếc nuối sao?
- Tiếc nuối? Ở trên đời này không tiền không thế mới là tiếc nuối nhất!
Quả nhiên, người như hắn thì trong đầu cũng chỉ có thể là tiền tài và danh vọng thôi, cô rốt cuộc đang hi vọng gì ở tên này chứ. Lúc này Vương Ngữ Ninh liền thở dài một tiếng, Triệu Cảnh Hiên ở phía bên kia cũng bị vây quanh, bây giờ nếu như tên bầy tôi đó chết thì chắc hẳn Phạm Hiếu Từ sẽ chịu đả kích mà làm càng, vì thế nên Nial mới ra lệnh là chỉ bao vây chứ không giết. Còn Vương Ngữ Ninh lại nói:
- Hiếu Từ, anh buông tay chịu trói đi, ra đầu thú thì tương lai anh vẫn còn có thể làm lại mà.
- Làm lại? Haha... Không làm được gia chủ của Phạm gia, thì làm lại từ đầu sao? Ninh Ninh, rõ ràng lúc đầu là em theo phe anh, tại sao... Tại sao em lại phản bội anh chứ?
Có lẽ bây giờ cho dù Vương Ngữ Ninh có nói gì thì hắn ta cũng không nghe nữa rồi, đến mức này thì cô đành âm thầm lấy ra cây sốc điện mà mình đã chuẩn bị, nhưng vì Phạm Hiếu Từ quá cảnh giác nên rất nhanh nó đã bị hắn ta phát hiện, ngay lập tức Phạm Hiếu Từ liền đá văng nó đi, còn kề sát dao vào cổ của Vương Ngữ Ninh hơn, nói:
- Vương Ngữ Ninh! Cô tính làm gì hả.
- Ai da, bị phát hiện rồi sao? Vậy thì chỉ có thể là như thế này thôi.
Lúc này Vương Ngữ Ninh liền giữ lấy tay cầm dao của Phạm Hiếu Từ, trực tiếp đánh mạnh một quyền, khiến cho hắn đau điếng mà buông dao ra, còn chưa dừng lại ở đó, cô trực tiếp nắm lấy tay của hắn ta, ra một đòn đánh qua người, sau đó là đè Phạm Hiếu Từ ở đất, tiếp theo đó còn lấy ra một dây cước đặt ở cổ của hắn, nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Nói nhẹ nhàng không nghe, sao anh thích bạo lực vậy hả? Muốn kề dao không? Lại đây tôi chỉ anh nè.
Đừng nói là Phạm Hiếu Từ kinh ngạc, ngay cả cảnh sát cũng bị một phen khiếp vía, sau đó thì họ nhanh chóng lấy còng tay ra và bắt giữ Phạm Hiếu Từ. Còn Vương Ngữ Ninh thì cũng chỉ phủi phủi tay thôi, một giây trước còn là nữ hiệp ngầu lòi, một giây sau cô đã sà vào lòng của Hoắc Dạ, nói:
- Chồng à, tay em đau quá. Da thịt hắn ta cứng như đá vậy, đánh đau muốn chết.
Hoắc Dạ: ....
[...]
Mãi cho đến khi về đến nhà, à không, nói đúng hơn là khi gặp lại Phạm Thiểm thì anh mới biết, hóa ra theo học bà ấy không chỉ học về nấu nướng hay nữ công gia chánh, mà theo học Phạm Thiểm đúng nghĩa là toàn diện. Hết thảy đều đã qua, nhưng Hoắc Dạ vẫn chưa quên được đoạn kết bài của Vương Ngữ Ninh, quả nhiên vợ anh còn nhiều bí ẩn lắm.
- Đứa nhỏ Ninh Ninh này à, thông minh, tài giỏi, lại là đứa nhạy bén, có được một đồ đệ như vậy, ta rất vui.
- Sư phụ, nếu ngài vui như vậy thì hay là đợi khi nào con của Ninh Ninh chào đời, thì người tiếp tục làm sư phụ của nó có được không?
Mặt của Phạm Thiểm bây giờ chính là kiểu "Giỡn hoài ní".
Cuối cùng thì Phạm Hiếu Từ cũng đã bị khép tội và phạt tù chung thân, còn Triệu Cảnh Hiên thì chỉ là đồng bọn nhưng đợi đến khi nào được thả ra thì vẫn chưa biết. Riêng Đào Mị, tuy chị ta cũng được xem là đồng lõa nhưng đã biết cải tà quy chính, nên Vương Ngữ Ninh cũng không muốn làm căng với chị ta, thay vì để chị ta vào tù thì cô lựa chọn cho chị ta đến trại giáo dưỡng ba năm. Đối với một tiểu thư như chị ta, thì chuyện đó đã đủ lớn rồi.
Mọi chuyện đã kết thúc, Vương Ngữ Ninh bây giờ có thể yên tâm ăn ngon, ngủ tốt rồi.
Trọng sinh báo thù là chuyện mục tiêu của cô, nhưng nhờ vào việc sống lại một lần nữa mà cô có được một người chồng, một gí đình hoàn chỉnh, cha mẹ vẫn khỏe mạnh, anh chị đều bình an, hơn hết là cô còn có vài người bạn chí cốt... Quả thật là lần này cô thay đổi rất nhiều, nhiều nhất chính là cô biết chia sẻ.
Hoắc Dạ lúc này nhìn thấy cô đang ngồi một mình gần ban công thì liền bước đến, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cô, nói:
- Đang nghĩ gì vậy?
Vương Ngữ Ninh liền lắc đầu, sau đó cô lại đưa mắt nhìn anh, nói:
- Hoắc Dạ, cảm ơn anh.
- Sao lại cảm ơn anh?
- Vì anh đã yêu em.
Hoắc Dạ cũng bị cô làm cho cười một tiếng, sau đó anh liền hôn nhẹ lên trán của cô, nói:
- Anh chỉ muốn nói là không cần cảm ơn anh, vì yêu em, là việc anh cần làm. Yêu em, yêu em, cả đời chỉ yêu em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]