Đến giờ nghỉ trưa thì lớp của Vương Ngữ Ninh đã tan học, hôm nay họ chỉ có tiết buổi sáng nên rất nhanh cô đã đi xuống sân trường. Đúng lúc đó thì Đào Mị cũng đi đến, nhìn balo trên vai của Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi thì cô ta liền giả vờ cười hiền nói:
- Hôm nay hai đứa về sớm vậy? Có cần chị nhờ anh Hiếu Từ đưa hai đứa về không?
Nghe đến Phạm Hiếu Từ mà Vương Ngữ Ninh liền ngao ngán, trong đầu của Đào Mị rốt cuộc là chứa cái gì vậy chứ, một ngày chị ta không nhắn đến Phạm Hiếu Từ thì chị ta sẽ chết bất đắc kì tử hả? Sao mà cứ hay nhắc đến cái tên đó vậy chứ, mỗi lần nhắc đến là cô chỉ muốn phanh thây, xé xác hắn ra mà thôi.
Nhưng dù sao thì đây cũng là ở sân trường, cô cũng không thể trực tiếp hống hách rồi mắng chửi như một kẻ thô tục được. Ngay lập tức Vương Ngữ Ninh liền nhìn Đào Mị rồi mỉm cười, đáp:
- Không cần đâu chị, sẽ có người đón em thôi.
- Không cần ngại, để chị gọi.
Lúc này Vương Ngữ Ninh liền hít một hơi thật sâu, sau đó liền thở dài một tiếng, trên môi vẫn không quên nở một nụ cười công nghiệp, nói:
- Chị Mị, chẳng lẽ bây giờ em lại nói là chị rất phiền thì chị mới vừa lòng hả? Em đã nói là không cần chị gọi người đến đón, vì em đã có người đón rồi. Nếu chị rảnh rỗi như vậy thì nên đi luyện thanh thêm đi, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-yeu-em-ca-doi-chi-yeu-em/3308980/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.