" Hình như nét chữ này nhìn hơi quen quen đúng không Mẫn Mẫn? Ể Mẫn Mẫn, cậu đâu mất rồi"
Diệp Diệp vì lo cứ lo chăm chú nhìn vào món quà nên không biết Mẫn Mẫn đã từ lâu không còn ở đấy.
Trong lúc cô còn đang loay hoay tìm Mẫn Mẫn thì bất chợt ở phía sau có người đã lên tiếng gọi cô.
" Diệp Diệp, Mẫn Mẫn đã về trước rồi. Giờ chỉ còn mỗi tớ với cậu thôi, cậu mau quay lại đây đi"
Diệp Diệp quay người lại thì thấy Ngô Thiên trên mặc sơ mi trắng, dưới lại quần âu trong vô cùng lịch lãm. Tóc thì chia bảy ba, trên tay còn đang cầm một hộp quà nhỏ.
" Cậu...sao...sao cậu lại ở đây vậy?"
Diệp Diệp ngơ ngác nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh. Như hiểu được ý nghĩ trong đầu của cô, Ngô Thiên liền bật cười rồi chìa bàn tay đang cầm hộp quà ra.
" Diệp Diệp, tớ muốn nói là...là...tớ thích cậu. Diệp Diệp tớ thích cậu lâu lắm rồi, cậu đồng ý làm người yêu tớ nha"
" Cậu...ch...chẳng phải là cậu đã có người mình thích rồi sao?"
" Người tớ thích từ trước đến giờ đều là cậu đấy"
Ngô Thiên nghe Diệp Diệp nói vậy cũng tự nhiên hiểu ra được lý do tại sao bữa giờ cô luôn tìm cách để tránh mặt anh.
" Vậy tại sao cậu lại nói cô gái cậu thích mẹ cậu cũng thích vậy? Tớ đã gặp bác ấy bao giờ đâu?"
Ngô Thiên nghe xong thì cười, dịu dàng xoa đầu cô rồi từ từ giải thích cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-thoi-con-nien-thieu/2779019/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.