Chợt có người bước vào cô giật mình tính quay đi thì người kia gọi
- Ủa Phù Dung
Nghe tiếng gọi cả người cô gái nhỏ bất ngờ run nhẹ từ từ ngẩn đầu lên nhìn
- Phù Dung: Ly Đình à
- Ơ sao thế cô khóc à
- Phù Dung: không sao tôi không sao đâu
- Thật sao, có chuyện gì cô cứ nói
- Phù Dung: tôi phải làm sao đây...
Bất ngờ Đỗ Phù Dung ôm chầm lấy cô khóc nấc lên. Anh ở bên ngoài nghe nên đi vào trong thấy vậy anh cũng chỉ im lặng đi tới bên cạnh cô
- Cô làm sao thế
- Phù Dung: anh ấy...hức hức. anh ấy không hề yêu tôi..hức hức..anh ta chỉ xem tôi là con hề thôi..tôi phải sao đây
Nghe vậy cô cũng hiểu kha khá cô và anh nhìn nhau
- Nói rõ xem nào
- Phù Dung: lúc nãy anh ấy nói với chị anh ấy là không yêu tôi...hức hức...tôi mệt quá tôi không muốn yêu nữa
- Không yêu nữa thì không yêu nữa
Vỗ nhè nhẹ lưng cô gái đó, nói ra lời thật lòng chân thành khuyên
- Phù Dung: tôi đau lắm khắp người điều đau, cả trái tim cũng đau...
- Nghe tôi đừng yêu nữa được không mặc kệ hắn ta đi
- Phù Dung: tôi không muốn yêu anh ấy nữa
- Được được không yêu nữa
An ủi cô gái được lúc thì cũng yên ổn, cô giúp cô ấy trang điểm lại nên bảo anh ra ngoài trước đợi mình
- Phù Dung: tôi muốn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-phut-ban-dau/2644845/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.