Ngoài cửa Tạ Đức chạy hớt hải vào nhưng lại không thấy con gái đâu. Mặt ông ta tái mét gặn hỏi
- Tạ Đức: con gái tôi đâu
- Đông Cam: con gái?
- Ngọc Băng: ông còn theo tới đây làm gì chị Đình đã nói rõ ông không nghe sao
- Tạ Đức: cô ta đem con gái tôi tới đây người làm cha như tôi chẳng lẽ bỏ mặc
- Ngọc Băng: là cô ta ngu ngốc tự làm tự chịu
- Đông Cam: hoá ra cô ta là con ông à
- Tạ Đức: các người đem con gái tôi đi đâu rồi mau đem con bé ra đây
- Đông Cam: haha đem ra sao
- Tiểu Minh: Đông Cam đừng quên những gì lúc nãy chúng ta đã nói. Nếu không chị Đình điên lên thì tao không dám chắc mày và nơi này còn an toàn đâu
- Đông Cam: sao lại quên được chứ chỉ là...
Ngừng một chút hắn nhìn ông ta cười quỷ dị
- Đông Cam: đã rơi vào tay Đông Cam này mà muốn đòi người sao, đừng nằm mơ giữa ban ngày
- Tạ Đức: bọn họ ra giá bao nhiêu tôi ra giá gấp đôi
- Đông Cam: ở đây không liên quan đến tiền bạc nếu bọn họ không trả tiền tôi cũng chẳng dám đòi đâu, đừng nói đến việc ông trả gấp đôi cho dù có gấp mười thì tôi cũng không thoả hiệp
- Tạ Đức: đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt
- Đông Cam: ông đang uy hiếp tôi
- Tạ Đức: nếu cậu thoả hiệp cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-phut-ban-dau/2644826/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.