Người bước từ trên lầu xuống không ai khác chính là Phương Minh Trạch, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ xen lẫn bối rối của cô hắn không khỏi tự giễu chính mình
Còn cô thì đang nghi ngờ hắn ta sao lại ở trên lầu không biết hắn có nghe được gì không. Nhưng đột nhiên cô thấy hắn mỉm cười nhìn cô, nụ cười không mang theo tranh giành chỉ đơn giản là mỉm cười với cô
Ánh mắt hắn nhìn cô rất khác mang nét đau khổ thì không đúng nó cứ như lưu luyến vậy. Lần này cô nhìn hắn nhưng tâm lại không mang chán ghét, nhìn gương mặt hắn cô cũng đoán được phần nào rồi
Hắn thấy cô nhìn mình như vậy mắt có chút nóng bước tới chổ cô hắn nhẹ giọng
- Phương Minh Trạch: Đình Đình umm không biết em có thể nói chuyện với anh một lúc không
- ...có thể
- Phương Minh Trạch: cảm ơn em
Hắn nói xong cũng thì quay qua Giang Thiếu Quân
- Phương Minh Trạch: Giang Thiếu Quân thành thật xin lỗi vì trước đó có hành vi không đúng với anh
- Không sao tôi không phải người thích so đo
- Phương Minh Trạch: tôi có thể mượn Đình Đình một chút không, không mất nhiều thời gian đâu
- Nếu cô ấy không ý kiến thì thôi
- Phương Minh Trạch: cảm ơn
Hắn nói rồi quay người bước ra ngoài còn cô cũng theo sau
- Anh có gì muốn nói
- Phương Minh Trạch: xin lỗi em vì đã gây cho em nhiều phiền phức như vậy
Cô nhìn hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-phut-ban-dau/2644818/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.