Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu rọi qua khe cửa sổ. Cô nhẹ nhàng mở nhẹ mí mắt mơ màng thức dậy. Thấy cơ thể mình không thể di chuyển được cô nhìn sang bên cạnh thấy anh nằm ngay bên cạnh. Cô tưởng mình chưa tỉnh ngủ liền mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Hoắc Phong.
"Không phải mơ sao? Sao anh ấy lại ở đây?"
Cô thì thầm to nhỏ không phát ra tiếng. Không phải mơ sao, ai nói với tôi đây không phải sự thật đi. Nhưng thấy anh vẫn ngủ say chưa tỉnh cô cũng không hề đánh thức anh mà để anh ngủ.
Vậy là cô nằm im bên cạnh anh không động đậy. Cùng với cơ thể rắn chắc của anh khiến cô không kìm nén được cảm xúc mà đỏ mặt xấu hổ.
Nguyệt Lam mày đang nghĩ gì vậy? Chỉ là anh ấy...
Dừng đoạn suy nghĩ trong đầu do bị cắt ngang. Một cánh tay kéo cô ôm chặt vào lòng, cô không kịp phản ứng lại đã thấy mình nằm trọn trong vòng tay Hoắc Lăng Phong.
"Anh chưa tỉnh ngủ sao Hoắc Lăng Phong?"
Kể cả cô nói to đến mức nào thì anh ta cũng không hề nghe thấy. Nhưng cô không hề biết anh thức dậy từ lâu rồi nhưng vẫn giả vờ như không biết gì.
Cô vẫn đang cố gắng để thoát khỏi vòng tay Hoắc Lăng Phong nhưng lại không thể được.
"Anh không định đi làm sao?"
"..."
"Tôi không có thời gian đôi co với anh đây, mau buông tay ra Hoắc Lăng Phong."
Cô có nói thế nào anh vẫn không buông tay ra mà càng kéo cô lại vào vòng tay mình. Nhưng có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-lan-dau-gap-nhau/436561/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.