Phương Mộc Đản
Lâm Cảnh Tinh đưa tay dụi dụi mí mắt, thầm nghĩ lão cha này của mình quả nhiên cũng không có bao nhiêu định lực, thảo nào người ngoài đều nói Lâm gia đời thứ hai và thứ ba đều kém cỏi. Nhìn xem, Lâm lão gia tử không phải vẫn đang bình tĩnh sao, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ sắc xảo lại có chút tán thưởng, hắn thích. Lâm Cảnh Tinh khẽ khụ một tiếng nói:
“Như con vừa mới nói, Cảnh Hành là của con, là con thành lập khi bên Mỹ, con không định giấu ông nội và cha, chỉ là đợi thời điểm thích hợp để nói.”
Lâm Thái An lúc này mới bình tĩnh lại một chút, lắp bắp hướng Lâm Cảnh Tinh hỏi: “Con lấy đâu ra vốn mà thành lập công ty?”
Lâm Cảnh Tinh cười cười: “Con chơi thắng cổ phiếu.”
Nghe thấy vậy Lâm lão gia tử và Lâm Thái An kinh ngạc nhìn nhau, sau đó Lâm lão gia đột nhiên bật cười lớn, rất tốt, rất tốt, người Lâm gia quả nhiên không chịu thua kém. Lâm Thái An cũng vô cùng cao hứng nhìn Lâm Cảnh Tinh, con trai ông từ lâu đã hơn hẳn ông rồi.
Lúc này hai người Triệu Lệ Tình và Lý Nhược Hành đã làm xong cơm, nhìn một bàn cơm canh đầy đủ hương vị, Triệu Lệ Tình không khỏi hài lòng nhìn Lý Nhược Hành, lúc đầu bà tưởng cô chỉ có thể làm những món đơn giản, phải biết nhìn sơ qua bàn tay nõn nà của cô thì sẽ nghĩ ngay cô chưa từng đụng đến một nhánh rau, chứ nói chi là nấu ăn. Mà sự thật đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-kiep-truoc/2217504/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.