Ôn Địch đau đến mức không ngủ được, cô lăn qua lăn lại.
Nghiêm Hạ Vũ đút cô uống một viên thuốc giảm đau, sau đó anh đi lên phòng ngủ lên một cái chăn mỏng đắp lên người cô.
"Nếu đau quá thì đi bệnh viện."
"Không cần đâu, chắc một lúc nữa thuốc giảm đau sẽ có tác dụng."
Ôn Địch nằm trên trên anh, một lúc sau bụng bắt đầu không đau nữa, cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chân Nghiêm Hạ Vũ tê rần sau đó lại hết tê, một lúc sau lại tê cứng lại, cứ như vậy tê rồi hết tê, anh vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích, không làm ra một chút cử động nhỏ nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Ôn Địch ngủ một giấc đến năm rưỡi chiều, Nghiêm Hạ Vũ duy trì tư thế ngồi im không nhúc nhích này ba tiếng đồng hồ.
Trong nhà chỉ có hai người bạn họ, quản gia vì che đậy lời nói dối nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc cho toàn bộ người làm trong nhà nghỉ một ngày, sau khi ông gửi tin nhắn báo cáo với Nghiêm Hạ Vũ xong thì bản thân cũng không về biệt thự nữa.
Ôn Địch tỉnh ngủ vươn vai một cái, cô không ăn trưa nên bây giờ đói muốn xỉu luôn.
"Chồng ơi."
Cô vươn tay lên khẽ cào yết hầu gợi cảm của anh.
Tay Nghiêm Hạ Vũ gác lên che mắt nghỉ ngơi, anh nghe thấy cô gọi mình thì mở mắt ra, giọng nói chưa tỉnh ngủ vẫn còn hơi khàn khàn, "Em không ngủ nữa à?"
Ôn Địch nói: "Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-khi-nao/2542651/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.